Chạy Trốn Cùng Vai Ác Ốm Yếu

Chương 8


trước sau


Cũng may là hiệu suất làm việc của  người bên Thẩm Thời Thâm vô cùng cao, ngay ngày hôm sau sau khi mở họp đã có đại diện sang bàn bạch với bọn họ, chứng minh Bạch Vãn Vãn cũng không nói dối.
 
Mọi người đang nhảy nhót bên cạnh ranh giới thất nghiệp đều nhẹ nhàng thở ra.
 
Hai ngày trước lúc công ty đầu tư Phong Quyền rút vốn, mọi người đã đắp nắp quan tài lên rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Không nghĩ tới còn có thể đội mồ sống lại, thậm chí còn có người đầu tư nhiều tiền hơn nữa, mọi người xốc nắp quan tài nhảy dựng lên, vung tay hô to tôi có thể!
 
Có tiền thì có nghĩa là có thể mời ngôi sao giải trí, mà ngôi sao giải trí thì địa diện cho doanh số của tạp chí, tùy rằng tạp chí của bọn họ không giống những tạp chí thời trang khác, chuyên mời các ngôi sao lớn tới áp trận, dựa vào lượng mua sắm của fans để tạo doanh số.
 
Nhưng mà dưới thời mà mọi vật đều có thể tiêu thụ dưới sức ảnh hưởng của lưu lượng(*) này thì vẫn phải dựa vào việc mời một ít ngôi sao để ăn cơm.
 
(*) Lưu lượng: ở đây chỉ sức ảnh hưởng của các ngôi sao và fans của họ.
 
Cho nên bọn họ cũng sẽ theo thời thế mà mời một ít ngôi sao giải trí nam tới phỏng vấn và chụp ảnh, làm chuyên đề, doanh số của tạp chí tạch tạch tạch nhảy lên trên.
 
Bạch Vãn Vãn giải quyết xong một chuyện phiền toái lớn, thừa dịp tên trứng thối Lãnh Dạ kia còn chưa kịp tới gây phiền toái lần thứ hai, phải nhanh chóng chỉnh sửa lại đại cương về chuyên đề dưỡng sinh dưỡng nhan mấy kỳ sau của cô.
 
Về phía bên Lãnh Dạ, thật ra là Bạch Vãn Vãn có nghĩ tới việc trực tiếp từ chức, nhưng mà toà soạn tạp chí này là của nhà cô, có lẽ là cho dù cô có từ chức thì Lãnh Dạ cũng không có khả năng dễ dàng buông tha, nghĩ lại thì thấy không cần thiết, nói không chừng cô từ chức chẳng những không có tác dụng gì mà lại còn tiếp tục bị nhằm vào, khi đó không có Lý Hiểu Cầm là người cầm quyền tối cao che chở thì người ta bóp chết cô dễ như bóp chết một con kiến vậy.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tuy rằng hiện tại muốn bóp chết cô cũng giống như bóp chết một con kiến thôi.
 
Liên tục tăng ca trong hai ngày cộng với hy sinh một buổi trưa, chối cùng thù Bạch Vãn Vãn cũng chuẩn bị xong bản sơ thảo, gửi cho Lý Hiểu Cầm, cô duỗi người mới cảm thấy miệng khô lưỡi khô, cầm lấy cái ly đi đến phòng trà lấy nước.
 
"... Ngoài việc là cô ta đẹp ra thì có năng lực gì? Tiền tài trợ này tám phần là nhờ...ngủ mới lấy được."
 
Cô vừa mới đi đến cửa phòng trà đã nghe được bên trong có người đang nói chuyện với nhau, bởi vì hiện tại là thời gian nghỉ ngơi mà cô lại bước đi rất nhẹ, sàn của văn phòng lại trải thảm còn nên người bên trong không biết được cô đã đến.
 
Càng hay hơn là có lẽ những người bên trong sợ tai vách mạch rừng(*) , dùng ngôn ngữ địa phương của thành phố X để nói chuyện với nhau, vừa hay trước khi Bạch Vãn Vãn xuyên qua lại là người ở thành phố X…
 
Chuyện này cũng quá trùng hợp rồi.
 
"Có thể dựa vào thân thể để kiếm được một ngàn năm trăm vạn, cứu sống toàn bộ tòa soạn tạp chí thì cũng rất lợi hại đấy, nói không chừng người đàn ông kia là người đàn ông đầu tiên của cô ta mới thương cô ta như vậy."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Bạch Vãn Vãn: "..."
 
Không cần phải nói, đối tượng mà người bên trong đang nói đến chính là cô, mà người vừa rồi nói câu đấy chính là Diệp Dao, đồng nghiệp luôn không hợp với cô cùng với đồng nghiệp có quan hệ tốt với Diệp Dao là Bành San San.
 
Cái cốt truyện này giống như đã từng quen biết, trong tiểu thuyết cũng có, tuy rằng nội dung bàn tán có chút khác nhau, nhưng mà tình cảnh và nhân vật đều giống, cô cho rằng chỉ cần có phản kháng đủ, cốt truyện sẽ không đuổi kịp cô, những sự thật chứng minh… Phi!
 
Cô vẫn luôn không hiểu, đứng ở phòng trà nói xấu nông nghiệp là loại hành vi thông minh gì vậy, lúc xem tiểu thuyết cô đã rất muốn nôn vào mặt.
 
Tưởng tượng như vậy, tốt xấu gì cũng không hàng trí.
 
"Thương?" Diệp Dao cười lạnh một tiếng, nói: "Tôi nghe nói ông chủ của công ty đầu tư Nghi Cùng là loại đàn ông trung niên điển hình, vừa già vừa dầu mỡ, hơn nữa còn đã có gia đình."
 
"Không phải chứ?" Bành San San hít hà một hơi, " Vậy vậy chẳng phải là cô ta… là kẻ thứ ba à?"
 
"Có lẽ là người ta cũng chỉ chơi chơi thôi, bênn dkkdkndnxnnx, với đầu óc kia của Bạch Vãn Vãn thì sao mà bò lên trên được."
 
"Tuy rằng không bò lên được, nhưng mà qua chuyện này thì khẳng định là chuyên đề dưỡng sinh dưỡng nhan chó má gì đó của cô ta sẽ được mở một con mắt nhắm một con mắt thông qua, dù sao người ta cũng chính là người có công lớn mà."
 
Bạch Vãn Vãn: "..."
 
Chua quá chua quá, người bên trái đem theo mấy rương chanh à?
 
Thật ra là cô cũng không muốn nghe lén người ta nói chuyện đâu, nhưng mà nghe được mấy người đó nói như thế, vừa tức giận lại vừa buồn cười, công ty đầu tư nhi cùng chính là công ty mà bên Thẩm Thời Thâm phái sang đàm phán, hình như là Thẩm Thời Thâm tự mình trực tiếp quản lý, cơ bản là không tồn tại ông chủ trung niên dầu mỡ gì cả.
 
Những người này đúng thật là rất có thể bịa chuyện, đúng là ban biên tập của tạp chí dành cho phụ nữ.
 
Nếu không phải là năng lực làm việc của Diệp Dao này rất là ưu tú mà lương thưởng của tòa soạn tạp chí nát này cũng không cao, hơn nữa vấn đề là nếu muốn lại tuyển người thích hợp để thế chỗ cô ta thì còn khó hơn việc mò kim đáy bể, bắt đầu bồi dưỡng lại từ đầu vừa phí tiền vừa tốn thời gian thì cô nhất định sẽ phát huy bàn tay vàng là con gái của bà chủ, bảo Lý Hiểu Cầm sa thải cô ta.
 
Đuổi Diệp Dao là tổn thất lớn với toà soạn tạp chí, việc nhỏ mà không nhìn được thì sẽ làm loạn việc lớn, thôi thì bỏ qua.
 
Nhưng cứ bỏ qua như vậy thì lại không cam lòng!
 
Nghĩ nghĩ, cô lại có cách.
 
Người bên trong còn lo bàn tán với nhau, hiện tại là thời gian nghỉ trưa, đa số mọi người đều nghỉ ngơi hết, rất ít người sẽ đến phòng trà, mà cho dù tới cũng không lo lắng… tòa soạn có rất ít người đến từ thành phố X nên nghe không hiểu tiếng địa phương của hai người.
 
Cho nên hai người có chút không kiêng nể gì hết.
 
Diệp Dao hơi âm dương quái khí(*) mà nói: "Trước kia tôi thấy cô ta ánh mắt độc, ai cũng ngứa mắt, còn tưởng rằng cô ta thật sự muốn gả cho cậu ấm hào môn gì đấy, hiện tại…"
 
"Mèooo~" Cô ta còn chưa nói xong thì bị một tiếng mèo kêu đánh gãy.
 
Vừa nghe là biết người giả vờ học theo mèo kêu, hơn nữa nghe giọng có hơi quen tai..
 
Hai người liếc nhau, tuy rằng hai người chắc chắn Bạch Vãn Vãn ở công ty không nghe hiểu tiếng địa phương của thành phố X, nhưng mà có tật thì giật mình, lập tức trở nên khẩn trương.
 
Nhưng hai người còn chưa kịp làm gì thể ứng phó thì đột nhiên lại nghe được phía sau truyền đến tiếng "Rầm" nổ màng nhĩ, có lẽ là khiến hai người thần kinh căng thẳng trở nên hoảng sợ.
 
… Là đĩa pha lê đựng rái cây đặt trên đỉnh của máy lọc nước rơi xuống, nện ở trên bàn đá, nát tươm.
 
"Mẹ ơi, tôi tưởng là cái gì, làm tôi sợ chết khiếp cô có biết không?" Bành San San sợ run người, giọng nói đều thấy đổi, biểu cảm hoảng sợ bắt lấy tay của Diệp Dao, gần như muốn dậm chân.
 
Tình huống của Diệp Dao cũng không tốt hơn cô ta là mấy, cô ta sợ tới mức trước tiếp vứt quả táo vừa rửa sạch ở trên tay đi.
 
Nhưng mà rõ ràng là mâm đựng trái cây kia đặt chắc chắn ở trên đó, vì sao lại vô duyên vô cớ rơi xuống?
 
Hơn nữa đỉnh của máy lọc nước cách bàn đá khoảng một mét thôi mà, sao có thể tạo thành động tĩnh lớn như vậy được, giống như bom nổ ấy.
 
"Tiếng động này không đúng lắm, gặp quỷ rồi." Bạch Vãn Vãn ôm ngực nói, cô ta còn chưa thoát khỏi nỗi hoảng sợ vừa nãy.
 
"Giữa buổi trưa, đừng tự hù doạ mình." Ngoài miệng Diệp Dao nói như vậy nhưng tay thì không khống chế nổi mà run lên.
 
Cô ta thở sâu một hơi, đi đến cửa phòng trà nhìn một chút, hành lang bên ngoài không có một bóng người nào, phảng phất như tiếng mèo kêu vừa nãy chỉ là ảo giác của hai người vậy…
 
Bạch Vãn Vãn giả thần giả quỷ xong thì nhanh nhẹn trở lại chỗ ngồi của chính mình.
 
Không bao lâu sau thì thấy Diệp Dao cùng Bành San San đi vào, sắc mặt của hai người đều rất khó xem, xem ra là vừa nãy bị quá mức hoảng sợ.
 

Bạch Vãn Vãn mở WeChat ra, tìm ra khung thoại của Diệp Dao, nhắn cho cô ta.
 
[Bạch Vãn Vãn: Tôi mặc kệ sau lưng các người muốn bàn tán tôi như thế nào nhưng mà xin mời không đưa những thói xấu đấy đến toà soạn, vừa nãy chỉ là một bài học nhỏ, chuyện này tôi sẽ coi như chưa từng xảy ra, cũng sẽ không mách cho bất kỳ ai, đừng để cho tôi nghe được có lần thứ hai.]
 
Cô cũng gửi cho Bành San San tin nhắn y như thế.
 
Bạch Vãn Vãn không chọn gặp mặt nói thẳng, chừa chút mặt

mũi cho Diệp Dao và Bành San San, nhưng trong âm thầm thì lời muốn nói thì vẫn phải nói, nếu không hài người kia sẽ không nhớ, còn sẽ có lần thứ hai thứ ba, người giống như lò xo vậy, cô mạnh thì cô ta yếu, cô yếu thì cô ta mạnh.
 
Diệp Dao vừa mới lấy lại tinh thần từ cơn hoảng sợ, trở về ngồi ở vị trí làm việc của mình thì nhìn thấy một chuỗi tin nhắn của Bạch Vãn Vãn, lập tức mặt mũi trắng bệch.
 
Cô thật sự nghe được, hơn nữa còn nghe hiểu…
 
Cô ta hận không thể tát chính mình một cái, nói xấu người ta sướng nhất thời lại để cho Bạch Vãn Vãn bắt được điểm yếu của cô ta.
 

 
Tuy rằng dạy cho Diệp Dao một bài học khiến trong lòng với thoải mái hơn không ít, nhưng Bạch Vãn Vãn bực mình vì tự nhiên bị úp cái nồi "người tình" lên đầu, việc rót vốn lập tức khiến cô nhảy từ vị trí tội đồ lên thành anh hùng, lịch sử toà soạn ghi lại công lao vẻ vang to lơn của cô một bút rực rỡ.
 
Nhưng mà, về việc vì sao đối phương lại muốn đầu tư cho bọn họ nhiều tiền như vậy thì vẫn luôn là chuyện bí mật, Bạch Vãn Vãn không giải thích, Lý Hiểu Cầm biết câu giải thích mà Bạch Vãn Vãn nói với bà ấy công bố ra ngoài thì lại càng có vẻ giấu đầu lòi đuôi cho nên cũng dứt khoát không nói.
 
Những quản lý cấp cao mặc kệ chuyện này, bọn họ càng để ý đến tiền của bản thân hơn là nơi bắt nguồn, chỉ cần không tính hành vi phạm tội lên người bọn họ thì có là tiền đen bọn họ cũng có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.
 
Vì vậy chuyện này trở thành bí mật.
 
Mặt ngoài mọi người đều ăn ý im lặng không nhắc đến, thật ra trong âm thầm đã tưởng tượng ra đủ chuyện rồi, vốn dĩ nữ tính công tác ở toà soạn tạp chí tương đối nhiều, hơn nữa Bạch Vãn Vãn lại xinh đẹp, như thế càng có thêm không gian cho người ta tưởng tượng ra đủ thứ chuyện.
 
Không quá hai ngày đã cho ra đời vô số kịch bản, hiếm khi lại có cốt truyện chỉ có trong tiểu thuyết lại xảy ra ở bên cạnh mình, mọi người âm thầm bàn tán đầy sung sướng.
 
Tới giờ làm việc buổi chiều, đêm qua Bạch Vãn Vãn tăng ca, trưa hôm nay lại không được nghỉ ngơi, mơ màng sắp ngủ, đang buồn ngủ díu cả mắt lại thì có một ly trà sữa đặt ở trước mặt.
 
"Tớ gọi cho cậu đấy, tỉnh táo lên nào." Bao Bao cười tủm tỉm nói.
 
Bạch Vãn Vãn nhận lấy: "Cảm ơn."
 
"Cậu có muốn xin nghỉ để về nghỉ ngơi không? Bài viết kia của cậu viết xong chưa đấy?"
 
Bạch Vãn Vãn liếc xéo cô ấy: "Không bị bệnh cũng không bị thương thì nghỉ cái gì? Cậu nghĩ tớ là công chúa đậu Hà Lan(*) mảnh mai yếu đuối vậy sao?"
 
"Không phải đâu chị em, tớ nói với cậu này," Bao Bao ngồi xuống cái ghế trống không bên cạnh cô, nhỏ giọng nói: 
 
"Cậu có biết là cậu ở đây gật gà gật gù buồn ngủ lại bị các cô ấy nghĩ là cậu bị tên đàn ông già còn sung sức lăn lộn mới thế không?"
 
Bạch Vãn Vãn: "..."
 
Mẹ ơi, các người ở ban biên tập là phí phạm của trời rồi, các người nên đến viện hí kịch quốc gia làm biên kịch được đấy.
 
"Còn có cái còn đáng sợ hơn, tớ còn thấy được một cái topic, tuy rằng nhiều tin tức đã được che đi nhưng mà chắc chắn là đang nói đến cậu, chờ tớ chút, tớ chia sẻ cho cậu."
 
Bạch Vãn Vãn: "???"
 
Nói xong Bao Bao đã chia sẻ topic ấy cho cô, Bạch Vãn Vãn mở ra, lập tức bị tiêu đề lôi cuốn.
 
>
 
Nhóm người này thật sự có độc.
 
Bạch Vãn Vãn nhìn qua nội dung của topic, đúng thật là chủ topic có che đi rất nhiều tin tức nhưng vẫn có thể nhìn ra được vai chính trong này chính là cô.
 
Nhưng mà nội dung của topic cũng không có ác ý gì, thậm chí của topic còn miêu tả cô thành người bị hại mềm yếu đáng thương, vì để giữ được công ty mà không thể không bán đứng sắc đẹp, trao thân cho kẻ có tiền, khiến cho cô dở khóc dở cười.
 
Bao Bao ở một bên đổ thêm dầu vào lửa: "Hahaha, được hỉ đề kịch bản của nữ chính kích thích lắm phải không?"
 
Kích thích cái đầu ấy, Bạch Vãn Vãn thấy mặt cô ấy bày ra biểu cảm ăn dưa, nghĩ ngờ nói: "Không phải là chính cậu viết topic này chứ?"
 
"Sao có thể! Oa oa oa, cậu vu oan cho tớ," Mặt Bao Bao lập tức biến sắc, lên án nói: "Tớ rất tủi thân đấy, tớ không phải cô bạn nhỏ dễ thương mà cậu tin tưởng nhất sao? Có phải cậu có người khác rồi hay không?"
 
"..." Bạch Vãn Vãn cảm thấy không thể dùng tư duy của người bình thường để nói chuyện với người này được, vì thế lấy lấy bỉ chi đạo còn bỉ chi thân(*), cũng học theo giọng điệu của cô ấy nói: "Oa oa oa, người ta có ông chú trung niên dầu mỡ rồi, trong lòng đều bị cơ thể mập mạp của ông ta nhét đầy, không đựng được cậu nữa đâu."
 
(*) Lấy bỉ chi đạo còn bỉ chi thân: khá tương tự với lấy gậy ông đập lưng ông, dùng cách của người khác để phối phó với chính họ.
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"..." Bao Bao, đã chết.
 
Chờ sau khi Bao Bao ôm lấy lồng ngực nhỏ bị thương oa oa oa mà chạy đi, Bạch Vãn Vãn lại nhìn lại cái topic kia lần nữa, thành công lại mù mắt chó một lần nữa, nhưng cô cảm thấy không thể để một mình mình khó chịu được.
 
Vì thế cô chia sẻ cho Thẩm Thời Thâm, cũng phải khiến anh ghê tởm khó chịu mới được.
 
[Bạch Vãn Vãn: Tổng giám đốc Thâm, anh mau xem topic của đồng nghiệp công ty tôi viết về hai chúng ta, anh có hài lòng với hình tượng được miêu tả đấy không?]
 
Đại khái là Thẩm Thời Thâm cũng không muốn quan tâm cô, sau khi tin nhắn đấy gửi đi thì cũng thành đá chìm đáy bể.
 
Được rồi, trò giải trí duy nhất cũng không còn nữa rồi.
 
Bạch Vãn Vãn buồn bực uống trà sữa, khống chế không để cho chính mình lại buồn ngủ, cô đọc qua bản thảo một hồi, thật sự xem cũng không vào đầu được nên lại không nhịn được mở topic có độc đấy ra giúp não tỉnh táo một chút.
 
Nhưng cô vừa click mở ra thì hệ thống đã nhắc nhở: Topic đã bị xoá.
 
Bạch Vãn Vãn: "???"
 
Đồng thời WeChat cũng nhận được tin nhắn của Bao Bao đang ngồi ở đối diện với cô: Vãi lúa, cái topic kia bị xoá rồi! Cậu tìm người làm sao?
 
Hiển nhiên là Bạch Vãn Vãn không có bản lĩnh này, nhưng người nào đó thì có.
 
Cô lại nhắn tin cho Thẩm Thời Thâm.
 
[Bạch Vãn Vãn: Topic đấy là anh tìm người xóa đi à?]
 
Một lát sau bên Thẩm Thời Thâm trả lời lại, anh gửi cho cô hai bức ảnh, một bức là thùng rác, một cái là ảnh chụp của anh, có lẽ là tự mình chụp.
 
Người trong ảnh ăn mặc áo sơ mi trắng, đồ tây đen, so với lúc trước anh ốm yếu thì hiện tại bức ảnh này thoạt nhìn có vẻ rất có tinh thần, rất là đẹp trai, có nghi ngờ là đã gian lận.
 
[Bạch Vãn Vãn: ??? Tổng giám đốc Thâm, đây là ngài đang dùng sắc đẹp để dụ dỗ tôi sao?]
 
[Đại kim chủ:....]
 
[Đại kim chủ: Hai bức ảnh này có giống nhau không?]
 
Phụt, nhìn thấy tin nhắn này suýt chút nữa Bạch Vãn Vãn đã phun ra, anh bị cái gì kích thích mà lại hỏi cô cái vấn đề ngu ngốc như vậy chứ?
 
[Bạch Vãn Vãn: Ngài ngọc thụ lâm phong(*), gương mặt đẹp như Phan An(*), sao lại giống thùng rác được!]
 
(*) Ngọc thụ lâm phong: miêu tả người đàn ông đẹp trai, phong độ chững chạc.
 
(*) Phan An: một trong bốn người được coi là đẹp trai nhất Trung Quốc thời cổ đại.
 
[Đại kim chủ: Nếu đã không giống thì đừng lúc nào cũng ném rác về phía tôi.]
 
Bạch Vãn Vãn: "..."
 
Tên Thẩm Thời Thâm này để vì chèn ép trả đũa cô thậm chí còn không tiếc so sánh mình với thùng rác, đúng là một tên phản diện thú vị.
 
Bạch Vãn Vãn dở khóc dở cười, nhìn xem có trẻ con hay không chứ.
 
Cô có thể cảm giác được rõ ràng sự thù địch của Thẩm Thời Thâm với cô, khẳng định là biết trong tương lai hai người sẽ đứng ở hai mặt đối lập nên mặc dù hiện tại cô tỏ ra thân thiện lấy lòng, tỏ vẻ mình không có ý nghĩ thù địch nào thì đối phương cũng không tin.
 
Chuyện này khiến cho cô hết sức tò mò là cuối cùng thì Thẩm Thời Thâm cầm kịch bản như thế nào?

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện