Cũng may là hiệu suất làm việc của người bên Thẩm Thời Thâm vô cùng cao, ngay ngày hôm sau sau khi mở họp đã có đại diện sang bàn bạch với bọn họ, chứng minh Bạch Vãn Vãn cũng không nói dối.
Mọi người đang nhảy nhót bên cạnh ranh giới thất nghiệp đều nhẹ nhàng thở ra.
Hai ngày trước lúc công ty đầu tư Phong Quyền rút vốn, mọi người đã đắp nắp quan tài lên rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không nghĩ tới còn có thể đội mồ sống lại, thậm chí còn có người đầu tư nhiều tiền hơn nữa, mọi người xốc nắp quan tài nhảy dựng lên, vung tay hô to tôi có thể!
Có tiền thì có nghĩa là có thể mời ngôi sao giải trí, mà ngôi sao giải trí thì địa diện cho doanh số của tạp chí, tùy rằng tạp chí của bọn họ không giống những tạp chí thời trang khác, chuyên mời các ngôi sao lớn tới áp trận, dựa vào lượng mua sắm của fans để tạo doanh số.
Nhưng mà dưới thời mà mọi vật đều có thể tiêu thụ dưới sức ảnh hưởng của lưu lượng(*) này thì vẫn phải dựa vào việc mời một ít ngôi sao để ăn cơm.
(*) Lưu lượng: ở đây chỉ sức ảnh hưởng của các ngôi sao và fans của họ.
Cho nên bọn họ cũng sẽ theo thời thế mà mời một ít ngôi sao giải trí nam tới phỏng vấn và chụp ảnh, làm chuyên đề, doanh số của tạp chí tạch tạch tạch nhảy lên trên.
Bạch Vãn Vãn giải quyết xong một chuyện phiền toái lớn, thừa dịp tên trứng thối Lãnh Dạ kia còn chưa kịp tới gây phiền toái lần thứ hai, phải nhanh chóng chỉnh sửa lại đại cương về chuyên đề dưỡng sinh dưỡng nhan mấy kỳ sau của cô.
Về phía bên Lãnh Dạ, thật ra là Bạch Vãn Vãn có nghĩ tới việc trực tiếp từ chức, nhưng mà toà soạn tạp chí này là của nhà cô, có lẽ là cho dù cô có từ chức thì Lãnh Dạ cũng không có khả năng dễ dàng buông tha, nghĩ lại thì thấy không cần thiết, nói không chừng cô từ chức chẳng những không có tác dụng gì mà lại còn tiếp tục bị nhằm vào, khi đó không có Lý Hiểu Cầm là người cầm quyền tối cao che chở thì người ta bóp chết cô dễ như bóp chết một con kiến vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tuy rằng hiện tại muốn bóp chết cô cũng giống như bóp chết một con kiến thôi.
Liên tục tăng ca trong hai ngày cộng với hy sinh một buổi trưa, chối cùng thù Bạch Vãn Vãn cũng chuẩn bị xong bản sơ thảo, gửi cho Lý Hiểu Cầm, cô duỗi người mới cảm thấy miệng khô lưỡi khô, cầm lấy cái ly đi đến phòng trà lấy nước.
"... Ngoài việc là cô ta đẹp ra thì có năng lực gì? Tiền tài trợ này tám phần là nhờ...ngủ mới lấy được."
Cô vừa mới đi đến cửa phòng trà đã nghe được bên trong có người đang nói chuyện với nhau, bởi vì hiện tại là thời gian nghỉ ngơi mà cô lại bước đi rất nhẹ, sàn của văn phòng lại trải thảm còn nên người bên trong không biết được cô đã đến.
Càng hay hơn là có lẽ những người bên trong sợ tai vách mạch rừng(*) , dùng ngôn ngữ địa phương của thành phố X để nói chuyện với nhau, vừa hay trước khi Bạch Vãn Vãn xuyên qua lại là người ở thành phố X…
Chuyện này cũng quá trùng hợp rồi.
"Có thể dựa vào thân thể để kiếm được một ngàn năm trăm vạn, cứu sống toàn bộ tòa soạn tạp chí thì cũng rất lợi hại đấy, nói không chừng người đàn ông kia là người đàn ông đầu tiên của cô ta mới thương cô ta như vậy."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Vãn Vãn: "..."
Không cần phải nói, đối tượng mà người bên trong đang nói đến chính là cô, mà người vừa rồi nói câu đấy chính là Diệp Dao, đồng nghiệp luôn không hợp với cô cùng với đồng nghiệp có quan hệ tốt với Diệp Dao là Bành San San.
Cái cốt truyện này giống như đã từng quen biết, trong tiểu thuyết cũng có, tuy rằng nội dung bàn tán có chút khác nhau, nhưng mà tình cảnh và nhân vật đều giống, cô cho rằng chỉ cần có phản kháng đủ, cốt truyện sẽ không đuổi kịp cô, những sự thật chứng minh… Phi!
Cô vẫn luôn không hiểu, đứng ở phòng trà nói xấu nông nghiệp là loại hành vi thông minh gì vậy, lúc xem tiểu thuyết cô đã rất muốn nôn vào mặt.
Tưởng tượng như vậy, tốt xấu gì cũng không hàng trí.
"Thương?" Diệp Dao cười lạnh một tiếng, nói: "Tôi nghe nói ông chủ của công ty đầu tư Nghi Cùng là loại đàn ông trung niên điển hình, vừa già vừa dầu mỡ, hơn nữa còn đã có gia đình."
"Không phải chứ?" Bành San San hít hà một hơi, " Vậy vậy chẳng phải là cô ta… là kẻ thứ ba à?"
"Có lẽ là người ta cũng chỉ chơi chơi thôi, bênn dkkdkndnxnnx, với đầu óc kia của Bạch Vãn Vãn thì sao mà bò lên trên được."
"Tuy rằng không bò lên được, nhưng mà qua chuyện này thì khẳng định là chuyên đề dưỡng sinh dưỡng nhan chó má gì đó của cô ta sẽ được mở một con mắt nhắm một con mắt thông qua, dù sao người ta cũng chính là người có công lớn mà."
Bạch Vãn Vãn: "..."
Chua quá chua quá, người bên trái đem theo mấy rương chanh à?
Thật ra là cô cũng không muốn nghe lén người ta nói chuyện đâu, nhưng mà nghe được mấy người đó nói như thế, vừa tức giận lại vừa buồn cười, công ty đầu tư nhi cùng chính là công ty mà bên Thẩm Thời Thâm phái sang đàm phán, hình như là Thẩm Thời Thâm tự mình trực tiếp quản lý, cơ bản là không tồn tại ông chủ trung niên dầu mỡ gì cả.
Những người này đúng thật là rất có thể bịa chuyện, đúng là ban biên tập của tạp chí dành cho phụ nữ.
Nếu không phải là năng lực làm việc của Diệp Dao này rất là ưu tú mà lương thưởng của tòa soạn tạp chí nát này cũng không cao, hơn nữa vấn đề là nếu muốn lại tuyển người thích hợp để thế chỗ cô ta thì còn khó hơn việc mò kim đáy bể, bắt đầu bồi dưỡng lại từ đầu vừa phí tiền vừa tốn thời gian thì cô nhất định sẽ phát huy bàn tay vàng là con gái của bà chủ, bảo Lý Hiểu Cầm sa thải cô ta.
Đuổi Diệp Dao là tổn thất lớn với toà soạn tạp chí, việc nhỏ mà không nhìn được thì sẽ làm loạn việc lớn, thôi thì bỏ qua.
Nhưng cứ bỏ qua như vậy thì lại không cam lòng!
Nghĩ nghĩ, cô lại có cách.
Người bên trong còn lo bàn tán với nhau, hiện tại là thời gian nghỉ trưa, đa số mọi người đều nghỉ ngơi hết, rất ít người sẽ đến phòng trà, mà cho dù tới cũng không lo lắng… tòa soạn có rất ít người đến từ thành phố X nên nghe không hiểu tiếng địa phương của hai người.
Cho nên hai người có chút không kiêng nể gì hết.
Diệp Dao hơi âm dương quái khí(*) mà nói: "Trước kia tôi thấy cô ta ánh mắt độc, ai cũng ngứa mắt, còn tưởng rằng cô ta thật sự muốn gả cho cậu ấm hào môn gì đấy, hiện tại…"
"Mèooo~" Cô ta còn chưa nói xong thì bị một tiếng mèo kêu đánh gãy.
Vừa nghe là biết người giả vờ học theo mèo kêu, hơn nữa nghe giọng có hơi quen tai..
Hai người liếc nhau, tuy rằng hai người chắc chắn Bạch Vãn Vãn ở công ty không nghe hiểu tiếng địa phương của thành phố X, nhưng mà có tật thì giật mình, lập tức trở nên khẩn trương.
Nhưng hai người còn chưa kịp làm gì thể ứng phó thì đột nhiên lại nghe được phía sau truyền đến tiếng "Rầm" nổ màng nhĩ, có lẽ là khiến hai người thần kinh căng thẳng trở nên hoảng sợ.
… Là đĩa pha lê đựng rái cây đặt trên đỉnh của máy lọc nước rơi xuống, nện ở trên bàn đá, nát tươm.
"Mẹ ơi, tôi tưởng là cái gì, làm tôi sợ chết khiếp cô có biết không?" Bành San San sợ run người, giọng nói đều thấy đổi, biểu cảm hoảng sợ bắt lấy tay của Diệp Dao, gần như muốn dậm chân.
Tình huống của Diệp Dao cũng không tốt hơn cô ta là mấy, cô ta sợ tới mức trước tiếp vứt quả táo vừa rửa sạch ở trên tay đi.
Nhưng mà rõ ràng là mâm đựng trái cây kia đặt chắc chắn ở trên đó, vì sao lại vô duyên vô cớ rơi xuống?
Hơn nữa đỉnh của máy lọc nước cách bàn đá khoảng một mét thôi mà, sao có thể tạo thành động tĩnh lớn như vậy được, giống như bom nổ ấy.
"Tiếng động này không đúng lắm, gặp quỷ rồi." Bạch Vãn Vãn ôm ngực nói, cô ta còn chưa thoát khỏi nỗi hoảng sợ vừa nãy.
"Giữa buổi trưa, đừng tự hù doạ mình." Ngoài miệng Diệp Dao nói như vậy nhưng tay thì không khống chế nổi mà run lên.
Cô ta thở sâu một hơi, đi đến cửa phòng trà nhìn một chút, hành lang bên ngoài không có một bóng người nào, phảng phất như tiếng mèo kêu vừa nãy chỉ là ảo giác của hai người vậy…
Bạch Vãn Vãn giả thần giả quỷ xong thì nhanh nhẹn trở lại chỗ ngồi của chính mình.
Không bao lâu sau thì thấy Diệp Dao cùng Bành San San đi vào, sắc mặt của hai người đều rất khó xem, xem ra là vừa nãy bị quá mức hoảng sợ.
Bạch Vãn Vãn mở WeChat ra, tìm ra khung thoại của Diệp Dao, nhắn cho cô ta.
[Bạch Vãn Vãn: Tôi mặc kệ sau lưng các người muốn bàn tán tôi như thế nào nhưng mà xin mời không đưa những thói xấu đấy đến toà soạn, vừa nãy chỉ là một bài học nhỏ, chuyện này tôi sẽ coi như chưa từng xảy ra, cũng sẽ không mách cho bất kỳ ai, đừng để cho tôi nghe được có lần thứ hai.]
Cô cũng gửi cho Bành San San tin nhắn y như thế.
Bạch Vãn Vãn không chọn gặp mặt nói thẳng, chừa chút mặt