Chạy Trốn Khắp Địa Cầu

Cái chết của Mạnh Kiều


trước sau

Ngay khi Trương Xán Xán cho rằng mình sắp chết, cô ấy đột nhiên nghe thấy “Ngô Mai” hét lên một tiếng.

“Ngô Mai” bỗng nhiên thu tay về.

Lúc này cô ấy mới nhớ ra mình có đạo cụ có thể chống lại vết thương trí mạng, cũng gây tổn thương ngược lại cho đối phương. Tuy rằng lực sát thương tác dụng lên cơ thể của người khác sẽ yếu bớt nhưng cũng đủ để cô ấy chạy trốn.

Trương Xán Xán đẩy Ngô Mai ra, che mắt nhanh chân chạy mà không quay đầu lại.

Bấy giờ cô ấy mới nghiêng ngả lảo đảo gặp được ba người Mạnh Kiều.

Mạnh Kiều nghe xong Trương Xán Xán tự thuật, ngẩng đầu nhìn Nghiêm Mục, lại nhìn Hạ Tinh Thần.

Ba người đều biết.

Ngô Mai đã chết.

Thi thể ở ngay trong nhà vệ sinh.

Cho nên năng lực của Quỷ Quan Nương này chắc là có thể biến thành dáng vẻ những người khác. Từ trong lời tự thuật của Trương Xán Xán, ba người phán đoán lực công kích của con quỷ này không cao, hoặc hiện giờ không cao. Nếu không chạy được, cứng đối cứng cũng có thể giãy giụa một chút.

Trương Xán Xán nghe thấy tin Ngô Mai đã chết trong nhà vệ sinh thì sửng sốt hai giây sau đó bật khóc.

Cô ấy vốn đi du lịch ở Quảng Châu, mà dì họ Ngô Mai định cư ở Quảng Châu một thời gian dài xung phong nhận việc mời cô ấy cùng đi ăn, cũng mời cô ấy ở lại nhà mình một thời gian. Lần ở này cuối cùng không về được. Tình hình bệnh dịch lan tràn, các nơi bắt đầu phong tỏa. Tình hình bệnh dịch ở Quảng Châu không nghiêm trọng lắm, Trương Xán Xán vốn còn muốn đi ra ngoài du ngoạn, nhưng sau đó, hai người cũng gặp cảnh giống như mọi người - tiến vào nhiệm vụ, trải qua sinh tử.

Cho dù trở lại thế giới hiện thực, hai người vẫn rất cẩn thận. Nhưng rồi không biết làm sao mà lại tiến vào nhiệm vụ một cách khó hiểu, hiện tại Ngô Mai cũng đã chết.

Trương Xán Xán không biết nên nói gì.

Cô ấy nên cảm thấy may mắn vì mình không bước vào nhà vệ sinh này, hay là nên cảm thấy đau buồn vì người thân duy nhất bên cạnh mình đã bỏ mình mà đi.

Mạnh Kiều không biết an ủi người khác, chỉ vỗ bả vai Trương Xán Xán. Cô gái nhỏ đưa ra đề nghị muốn vào xem dì họ của mình, để mai táng chị ấy.

Lúc bốn người vào lại nhà vệ sinh thì chỉ nhìn thấy bột phấn màu đen đầy đất.

Người bị chết trong nhiệm vụ, vào một khoảng thời gian nhất định sẽ tự cháy thành bột phấn màu đen.

Trương Xán Xán ngơ ngác nhìn đống bột phấn kia, khẽ nỉ non hai câu: “Lẽ ra em nên đi cùng dì ấy.”

Chết trong nhiệm vụ là chuyện quá thường tình.

“Cậu đưa cô ấy ra ngoài trước đi, chúng tôi dọn dẹp một chút.”

Hạ Tinh Thần an ủi Trương Xán Xán rời khỏi nhà vệ sinh trước.

Nghiêm Mục và Mạnh Kiều ở lại thêm một lát nữa rồi mới ra.

Không khí áp lực kéo dài mãi đến khi bốn người đi vào cửa nhà họ Tôn mới có thể giảm bớt.

Nhà họ Tôn là một căn nhà nhỏ hai tầng có sân, kiểu cách biệt thự nhỏ phổ biến ở phương nam.

Bên ngoài gạch đỏ dán lên một tầng gạch men sứ màu trắng, trên gạch men sứ còn vẽ mấy đóa mẫu đơn nở rộ. Trong sân chỉ còn lại cỏ hoang và một chiếc xe đạp, hẳn tất cả vẫn là bày biện khi Tôn Diệu rời đi. Cửa sắt của nhà nhỏ không khóa, trong nhà tràn ngập một mùi hôi, trên mặt đất có vài xác động vật đang nằm.

Đồ gia dụng hoàn chỉnh, chẳng qua phía trên phủ một tầng bụi.

Tầng một là phòng khách, phòng bếp, nhà ăn.

Tầng hai là hai phòng ngủ và nhà vệ sinh, còn có một ban công nhỏ.

Trên mỗi cửa sổ đều làm song sắt, nhìn như một cái lồng giam.

Mạnh Kiều: “Trong phòng này cũng quá bức bối.”

Trương Xán Xán cẩn thận đi theo bên cạnh mấy người, một tấc cũng không rời: “Nơi này có vẻ đáng sợ quá... Nó sẽ không xuất hiện chứ...”

Mạnh Kiều vỗ vỗ bả vai cô ấy: “Không có việc gì đâu.”

Trương Xán Xán khóc nức nở, còn chưa ra khỏi đau thương.

Nghiêm Mục đánh giá khung ảnh trong ngăn tủ phòng khách. Hai cô gái và bố mẹ cười tươi tắn. Tôn Diệu và Tôn Khiết quả thật giống nhau như đúc, không nhìn ra điểm khác biệt nào, khó trách tình cảm tốt vậy. Mạnh Kiều để Trương Xán Xán ở cạnh Nghiêm Mục, cô và Hạ Tinh Thần thì cùng nhau lên tầng. Hai người chuẩn bị xem có thể tìm ra manh mối gì trong phòng này không.

Mạnh Kiều không thu hoạch được gì trong phòng Tôn Khiết, bàn sách sạch sẽ ngăn nắp, giường đệm đã bị bụi phủ, ba bốn quyển sách về Bạch Giác Quán trên kệ.

Có vẻ là phòng của một cô gái có tín ngưỡng.

Tìm tới tìm lui, cuối cùng Mạnh Kiều chỉ bất đắc dĩ lắc đầu.

Đột nhiên.

Ở cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, tiếng hét chói tai của Hạ Tinh Thần từ ngoài cửa truyền đến.

“Kiều Kiều!”

Mạnh Kiều mở cửa.

Cùng lúc đó.

Hạ Tinh Thần nghe được tiếng Mạnh Kiều thét lên. Cậu nhanh chóng đẩy cửa phòng mình ra, chạy đến chỗ phòng Mạnh Kiều đang đứng.

Vừa mở cửa ra, mùi máu tươi nồng đậm ập vào mặt.

“Kiều Kiều!”

Mạnh Kiều đã ngã vào trong vũng máu, đôi mắt hóa thành một vũng nước đen. Phòng trong hỗn độn, có vẻ đã trải qua một phen vật lộn. Hạ Tinh Thần chỉ cảm thấy trái tim mình ngừng đập.

“Mạnh Kiều! Mạnh Kiều!”

Hạ Tinh Thần vội vàng quỳ trên mặt đất, ôm Mạnh Kiều vào trong ngực, tay run rẩy dò hơi thở của cô gái. Nhưng người trong ngực đã không còn hơi thở, hai tay vô lực rũ xuống, trên ngực cắm một con dao gọt hoa quả. Cậu gạt tóc dán trên mặt cô ra, mặt cậu lập tức trắng bệch, môi run rẩy, khủng hoảng nhanh chóng bùng lên trong lòng.

Hốc mắt Mạnh Kiều không ngừng chảy ra chất lỏng màu đen.

“Nghiêm Mục! Nghiêm Mục!”

Nghiêm Mục và Trương Xán Xán nghe thấy tiếng động vội chạy lên, nhìn thấy Hạ Tinh Thần ngồi yên trên mặt đất, trên khuôn mặt luôn tươi cười hơi ngây ngô kia hiện tại đều là sợ hãi, hối hận, buồn bã. Trong mắt cậu đầy nước mắt ngẩn ngơ lại thất thần. Cậu vuốt ve gương mặt còn mang theo độ ấm của Mạnh Kiều, há miệng thở dốc rồi lại không biết nói gì.

“Hạ Tinh Thần.” Nghiêm Mục nhìn thấy thi thể Mạnh Kiều, trong lòng cũng run rẩy.

Hạ Tinh Thần mờ mịt ngửa đầu, giọng điệu chua xót, đáy mắt lại càng nhiều nước mắt trào ra. Cảm xúc của cậu như đã đến cực điểm: “Cứu… cứu chị ấy... Chị ấy, chị ấy... Kiều Kiều...”

Vừa rồi cô gái còn cười hì hì trêu ghẹo mình, chỉ chớp mắt sao lại biến thành một thi thể lạnh băng?

Nghiêm Mục đứng ở cửa: “Hạ Tinh Thần, cô ấy đã chết.”

“Hả? Đã chết?” Thiếu niên nhìn thi thể Mạnh Kiều trong ngực, khóc nức nở: “Anh có cách nào không... Kiều Kiều tin anh đến vậy...”

Anh bình tĩnh hơn Hạ Tinh Thần nghĩ nhiều.

Ánh mắt người đàn ông sâu thẳm nhìn chăm chú vào thi thể Mạnh Kiều, cuối cùng nặng nề thở dài. Cơ mặt Nghiêm Mục hơi run lên, chỉ có Trương Xán Xán để ý tay phải anh nắm chặt lấy quần, sau đó lại đột nhiên thả lỏng: “Không có, cô ấy đã chết.”

Thi thể không có đồng tử, tất nhiên không thể nói là chết không nhắm mắt. Nước đen cuồn cuộn không ngừng chảy ra từ trong thân thể như linh
hồn bị thối rữa.

Hạ Tinh Thần cắn môi khóc nức nở, cả người đều khẽ run rẩy, là cậu không trông Mạnh Kiều cho kỹ. Vừa rồi chị ấy vẫn là một sinh mệnh tươi trẻ vậy mà rất nhanh đã hóa thành bột phấn màu đen. Thiếu niên như điên rồi, lẩm bẩm: “Đều do tôi... Đều do tôi...”

Nghiêm Mục vỗ bả vai Hạ Tinh Thần: “Đi thôi.”

Cậu lắc đầu, trong lòng ôm thi thể Mạnh Kiều, nghẹn ngào nói: “Tôi muốn ở cạnh chị ấy.”

Nghiêm Mục nói: “Trời sắp tối rồi, sẽ càng nguy hiểm.”

Hạ Tinh Thần quay đầu lại nhìn Nghiêm Mục, ánh mắt ngây ra lại kiên trì lắc đầu: “Mọi người đi trước đi, tôi ở thêm lát nữa.” Trên tay cậu nhuộm máu trên ngực Mạnh Kiều, chỉ cảm thấy chua xót lại khó chịu.

Nghiêm Mục không khuyên Hạ Tinh Thần nữa, chỉ nói: “Vậy cậu chú ý an toàn.”

Nghiêm Mục và Trương Xán Xán rời khỏi nhà họ Tôn.

Hạ Tinh Thần một mình ôm thi thể ngã ngồi trên mặt đất, hai mắt cậu đỏ bừng, trên mặt trắng bệch.

Nghiêm Mục không quen với cậu nhiều, nhưng anh có thể cảm nhận được trên người Hạ Tinh Thần tỏa ra đau thương mãnh liệt, giống như người thân chết đi, người mình yêu bị thương nặng.

Đây đều là sai lầm của cậu.

Tay Hạ Tinh Thần nhẹ nhàng dừng ở trên trán Mạnh Kiều, thi thể chau mày bởi vì đau đớn. Cậu khẽ xoa giữa hàng mày cô gái, giống như Mạnh Kiều chỉ đang ngủ mơ.

“Xin lỗi... Là lỗi của tôi...” Cậu đau khổ lẩm bẩm: “Tôi cho rằng tôi có thể bảo vệ chị, chăm sóc chị thật tốt... Là tôi không ngờ... Lẽ ra tôi nên không rời một ly...”

Nước mắt lăn qua gương mặt.

Thi thể Mạnh Kiều lẳng lặng nằm trong ngực chàng trai, mãi đến cuối cùng cháy lên hóa thành bột phấn màu đen, bay trong trời đêm, như sao trời. Hạ Tinh Thần cởi áo, dùng tay đưa toàn bộ bột phấn vào áo ôm vào trong ngực, mang ra khỏi nhà họ Tôn.

Ban đêm yên tĩnh, ánh trăng sáng tỏ.

Cuộc đời cậu đã mất đi Mạnh Kiều hai lần, mà trời cao chắc sẽ không cho cậu cơ hội lần thứ ba.

Hạ Tinh Thần thong thả bước đi, sự sợ hãi với cái chết dường như trong giây lát đã biến mất. Cậu muốn giết Quỷ Quan Nương, cậu phải báo thù cho Mạnh Kiều!

Đáy mắt chàng trai là máu, là nước mắt, bóng dáng gầy ốm kéo ra thật dài dưới ánh trăng.

Từ nơi xa trong bóng đêm, một bóng người đi ra.

Là Ngô Mai.

Chị nghiêng đầu đứng dưới ánh trăng mỉm cười nhìn Hạ Tinh Thần.

Hạ Tinh Thần biết rõ Ngô Mai đã chết, là Quỷ Quan Nương biến thành ư? Cậu cũng không lùi lại mà bước về phía Ngô Mai với ánh mắt kiên định.

Sợ hãi ư?

Không còn sợ hãi.

Đây là hung thủ gi,ết chết Mạnh Kiều.

Hạ Tinh Thần đặt Mạnh Kiều đã hóa thành bột phấn xuống đất. Cậu rút dao nhỏ cắm trên ngực Mạnh Kiều từ trong túi ra, chậm rãi đi về phía Ngô Mai.

Trên mặt Ngô Mai mang theo nụ cười khinh miệt và ác ý. Phía sau Ngô Mai lại nhô ra một người - là Mạnh Kiều. Mạnh Kiều đứng ở dưới ánh trăng, biểu cảm cứng đờ mang theo nụ cười trào phúng.

Hạ Tinh Thần dừng bước chân.

Cậu biết rõ Mạnh Kiều đã chết, nhưng khi nhìn thấy Quỷ Quan Nương bắt chước dáng vẻ của cô, ngực cậu vẫn cứng lại. Sao Quỷ Quan Nương có thể dùng... dùng gương mặt kia của Mạnh Kiều!

“Cậu muốn giế,t chết tôi à?”

‘Mạnh Kiều’ từ sau lưng Ngô Mai vòng ra, giọng nói và gương mặt quen thuộc lại mang theo hơi lạnh của cái chết. ‘Mạnh Kiều’ đi từng bước về phía Hạ Tinh Thần, dưới ánh trăng làn da trắng nõn của cô ánh lên màu xanh lơ, trong mắt tỏa ra chất lỏng màu đen. Cô vươn tay, giọng điệu nhẹ nhàng như nói chuyện lúc bình thường: “Cậu muốn tôi à?”

“Đúng vậy.” Hạ Tinh Thần nói thẳng không cố kỵ: “Tôi muốn chị.”

Cậu cười tự giễu một cái, thuyết phục bản thân người trước mắt đã không phải Mạnh Kiều, mà là người giết hại Mạnh Kiều. Cậu nắm chặt dao nhỏ trong tay, gian nan giơ lên: “Mày không phải chị ấy, là mày đã giết chị ấy.”

Ngô Mai và Mạnh Kiều dần đến gần, bọn họ như hai con rối trong bóng đêm, ác ý sắp bao phủ cả người thanh niên tiều tụy.

Hạ Tinh Thần biết một người không đánh lại hai người, đặc biệt là cậu không có đạo cụ công kích nào để dùng. Mà đạo cụ trị liệu của cậu đơn giản chỉ có tác dụng dệt hoa trên gấm với Mạnh Kiều, nào biết bây giờ có muốn chữa cũng không còn người nữa.

Hạ Tinh Thần lạnh lùng nhìn hai người áp sát, trên mặt là sự nguội lạnh.

“… Lạch cạch”

Lý Bách cũng đứng ở sau lưng cậu.

Ba người vây quanh cậu.

Hạ Tinh Thần quay đầu lại nhìn thoáng qua, không có gì để sợ hãi cả. Hai người và ba người thì có gì khác nhau đâu?

Cậu giơ cánh tay lên, dao nhỏ đâm về phía ngực Ngô Mai.

Chỉ thấy cậu còn chưa bước ra đến hai bước, một luồng sát khí cuốn theo gió lạnh thấu xương cắt ngang đêm tối.

Ba bóng đen đồng loạt trốn vào thân thể Lý Bách, Ngô Mai, Mạnh Kiều.

Trong giây lát.

Tiếng thét chói tai vang lên, xé rách ngõ hẻm yên tĩnh. Nước đặc màu đen trào ra từ trong lỗ lớn trên ngực bọn họ, hóa thành từng sợi khói tanh tưởi.

Ngay sau đó, một bóng đen hiện ra, không đợi Hạ Tinh Thần kịp phản ứng, ba cái đầu người nhanh như chớp lăn xuống đất.

Nghiêm Mục bước ra từ trong sương đen.

Bấy giờ Hạ Tinh Thần mới thấy ám khí kia là máy bay giấy gấp từ báo ra.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện