Chạy Trốn Khắp Địa Cầu

Huấn luyện tại trường học


trước sau

Biểu cảm của Mạnh Kiều cứng lại.

Xếp hạng điểm tích lũy trong khu vực: No.1 Mạnh Kiều

Điểm tích lũy của Mạnh Kiều: 1.838

Cái này hơi nguy hiểm.

Rất nguy hiểm!

Hiện tại Mạnh Kiều cảm thấy may mắn vì mình chưa từng tham dự ngày hội độc giả, chỉ ngẫu nhiên livestream hai lần, có lẽ phần lớn chưa biết mặt cô.

Nghiêm Mục ra vẻ nói mấy lời thấm thía: “Hiện tại em là hộp quà di động, trên người mang theo nhiều điểm tích lũy như vậy, giống như tặng trang bị trong game ấy.”

“Anh có thể mong tôi tốt một tí không.” Mạnh Kiều lườm anh rồi thoáng nhìn: “Không phải anh cũng trên bảng à? Đắc ý gì?”

Nghiêm Mục cảm thấy buồn cười: “Hỗ trợ nhỏ? Em định mỗi lần đều để quỷ nhập rồi đi đánh người à?”

Mạnh Kiều mím môi làm ra dáng vẻ tức giận: “Vậy làm sao bây giờ?”

Hạ Tinh Thần mở miệng an ủi: “Chị đừng nghe anh Nghiêm nói bậy. Cho dù màn hình lớn công bố tên họ của chị, nhưng mọi người không biết mặt mũi của chị. Tên không khác gì một danh hiệu, không cần quá bận tâm.”

Bấy giờ sắc mặt Mạnh Kiều mới hòa hoãn hơn một chút.

Nghiêm Mục nghe thấy Hạ Tinh Thần an ủi Mạnh Kiều rất có lý, trong lòng hơi khó chịu. Mạnh Kiều kéo áo Nghiêm Mục, mặt hơi hồng, giọng cũng khá thấp thỏm: “Có chuyện này, tôi nhờ anh một việc.”

“Việc gì?”

Mạnh Kiều nghiêm túc hắng giọng, nói: “Thầy Nghiêm Mục vĩ đại, có thể biến tôi thành anh trong một ngày được không? Không cần đánh nhau giỏi, chỉ cầu chạy trốn nhanh! Anh không thể trơ mắt nhìn tôi chết trong tay những người khác chứ, đúng không? Thầy Nghiêm Mục, thầy Nghiêm Mục?”

Lúc cô gái cười, khuôn mặt vô cùng ngọt ngào, chẳng qua là kiểu vờ vĩnh trộn lẫn vị đường hóa học.

Nghiêm Mục thấy Mạnh Kiều cũng đã mở miệng, không lạnh lùng không để ý tình cảm mà từ chối cô. Anh gật đầu: “Được! Vậy xem em có thể chịu được bao nhiêu.”

“Quyết định vậy nha!”

Thời gian ba người rời khỏi nhiệm vụ vừa khéo là đêm khuya, cùng với tiếng bước chân, nắng sớm mờ mờ, phía chân trời dần dần biến thành màu trắng.

Bọn họ quay về trường học phủ kín cỏ dại, bốn phía vẫn im ắng như lúc rời đi.

Hạ Tinh Thần ngồi ở trên khán đài, mà Mạnh Kiều nghiêm túc đi theo Nghiêm Mục giống như học sinh chờ đợi giáo viên ra thử thách.

Thiếu niên nhồm nhoàm chóp chép ăn bánh sữa mà Mạnh Kiều mang từ siêu thị sang. Gió thổi qua sân thể dục yên tĩnh hòa vào mùi hương cỏ xanh dưới ánh mặt trời. Thế giới hiện thực chắc vừa mưa xong, mặt đất còn ướt át, mặt cỏ sân thể dục cũng ướt đẫm, mạ lên giày da của cô gái một tầng hơi nước.

“Em có thể dùng tất cả đạo cụ, không cần bài bản, có thể đánh thắng là được.” Nghiêm Mục xoay người đứng đối mặt với Mạnh Kiều: “Em lên trước?”

Mạnh Kiều vội xua tay: “Tôi đâu có đạo cụ công kích nào. Tôi chả có gì hết! Tôi không cần đạo cụ, cũng không cho anh dùng!”

Nghiêm Mục cúi đầu cười: “Cũng được.”

Anh vốn cũng không định dùng đạo cụ.

Mạnh Kiều hít sâu một hơi, hoạt động cổ và tay chân chuẩn bị một trận “quyết chiến có một không hai” với Nghiêm Mục, kết quả Nghiêm Mục lại bảo cô dừng lại trước đã.

Người đàn ông quay đầu nói với Hạ Tinh Thần: “Lấy nồi của cậu ra.”

“Hả… hả?”

Trong lòng Mạnh Kiều cũng lạnh mất một nửa. Người đàn ông này sẽ không đánh cô đến gần chết mới thôi đấy chứ?

Nghiêm Mục mỉm cười nhìn cô: “Mạnh Kiều, thầy nghiêm thì có trò giỏi.”

Người đàn ông vừa dứt lời thì lập tức ra tay mạnh mẽ.

Tốc độ của anh cực nhanh, Mạnh Kiều căn bản không kịp phản ứng. Cô chỉ cảm thấy một cơn gió xoáy đánh úp về phía mình. Cô gái dựa vào bản năng lắc mình trốn, nắm tay Nghiêm Mục xuyên qua mái tóc tung bay của cô, ngay sau đó cánh tay người đàn ông cong lại, gần như không mất sức giữ sau cổ Mạnh Kiều.

Bàn tay cực nóng bóp chặt cần cổ mảnh khảnh, cả người Mạnh Kiều bị xách lên như một con thỏ, trợn tròn mắt không dám cử động.

Cô vốn cho rằng mình còn có thể nhảy nhót một chút, ai biết không đến mười giây đã bị người đàn ông này khống chế. Cảnh tượng trong giây lát hơi lúng túng, ngay cả bây giờ nhớ lại việc cô tiến hành xoa tay hầm hừ lúc chuẩn bị hoạt động cũng khá xấu hổ.

“Anh… anh buông tôi ra.” Mạnh Kiều không dám nhúc nhích. Cô cảm thấy mình mà động đậy, bàn tay đang chặn cô lại của Nghiêm Mục chắc chắn sẽ cho cô phế luôn ở chỗ này.

Nghiêm Mục không nhúc nhích: “Hiện tại em bị người ta bóp chặt cổ, em định phản kích lại thế nào?”

Không phải chứ? Sao còn có câu hỏi tương tác?

Mạnh Kiều mím môi thử lùi về phía sau một bước, hy vọng có thể chạy thoát khi đối phương vô thức rút khuỷu tay lại. Nhưng Nghiêm Mục hiển nhiên biết kỹ xảo nhỏ của Mạnh Kiều, tay lại càng chặt.

“Ái, ái, ái!”

“Tôi vô cùng hoài nghi phương pháp này của em nằm trong bài học rác rưởi “Bị kẻ bắt cóc tập kích phải làm sao” trên mạng.” Nghiêm Mục khịt mũi coi thường: “Nếu một tay đối phương bóp chặt cổ em, hai tay em phải túm lại cổ tay đối phương và khuỷu tay nâng về phía sau đánh thẳng vào ngực hoặc mặt người đó. Lúc này, thân thể em hơi nghiêng, hình thành một đường cong. Nếu đối thủ cúi xuống dưới, em có thể lên gối đánh vào mặt đối thủ. Nếu đối thủ không nhúc nhích, em đánh vào cằm đối thủ. Nghe hiểu chưa?”

“Dạ.”

“Đến đây đi.”

Nghiêm Mục thật sự siêng năng, luyện với Mạnh Kiều mười mấy lần một động tác. Chờ sau khi động tác của cô gái lưu loát, hai người lại lần nữa so chiêu.

Mạnh Kiều là một người có trí nhớ tốt và sự quan sát tỉ mỉ, cô cố gắng hình thành quán tính để cơ bắp thực hiện động tác trong khoảng thời gian ngắn.

Sau khi cô nhớ hết rồi, Nghiêm Mục bắt đầu diễn luyện động tác tiếp theo.

Mạnh Kiều hứng thú bừng bừng tiến vào trạng thái học tập. Một buổi sáng cô thuần thục nắm giữ sáu bảy động tác, đến giữa trưa hai người đã đổ mồ hôi đầm đìa. Lúc nghỉ, cả người cô mạnh mẽ nóng lòng muốn thử, trên mặt là biểu cảm ‘tôi cảm thấy tôi có thể đánh anh’.

Nghiêm Mục thu hết vào đáy mắt vẻ đắc ý dào dạt của Mạnh Kiều: “Lát nữa chúng ta diễn luyện lại một lần.”

“Được đó.”

Mạnh Kiều xoa xoa bàn tay, dẫn đầu khởi xướng tấn công. Cô dứt khoát đấm ra một cú, bị Nghiêm Mục nhẹ nhàng né tránh.

Cô gái nhanh chóng đưa ngang bàn tay biến chiêu, nhưng tay cô còn chưa đụng tới người đàn ông, cổ tay lại bị Nghiêm Mục kiềm chế. Người đàn ông cũng chỉ dùng ba phần sức kéo sang bên một cái, cô gái lăn thẳng vào vòng ôm của anh.

Một bàn tay cô bị anh nắm chặt, một cái tay khác cố bẻ ngón tay anh đang bóp chặt cổ mình. Cả người lập tức đỏ lên vì không thở nổi.

Mạnh Kiều dán lên lồng ngực cực nóng của người đàn ông. Cô cắn răng một cái, khuỷu tay đánh về phía sau, cẳng chân cũng vòng qua anh muốn cho anh một cú từ phía bên cạnh.

Trong đầu học trò do mình dạy nghĩ gì, anh đều biết hết.

Nghiêm Mục tuy buông cổ Mạnh Kiều ra, nhưng lại trở
tay cho cô gái một đòn. Mạnh Kiều tránh không kịp, dưới chân lại bị người đàn ông khẽ gạt, cả người ngã mạnh xuống đất.

“!!”

Mặt Mạnh Kiều úp xuống đất, bên miệng là cỏ giả hỗn độn. Trong giây lát, cô chỉ cảm thấy chỗ này cũng đau, chỗ kia cũng đau. Nghiêm Mục nâng cô gái dậy nói nhỏ: “Khá lắm.”

“Thế này mà khá á?”

“Ừm. Em trốn được ba chiêu, lại còn đánh được tôi hai lần. Đáng ăn mừng.” Nghiêm Mục cười.

Hạ Tinh Thần bưng nồi từ trên khán đài đi xuống, đưa cho Mạnh Kiều: “Nào.”

Mạnh Kiều nhìn chất lỏng nổi bong bóng sền sệt trong nồi, lại nhìn mặt của Nghiêm Mục. Hiện tại cô vô cùng nghi ngờ hai người kia bắt tay để xử lý cô. Nhưng thân thể cô thật sự đau, mà chén thuốc lần này vừa mặn vừa thối, cô gái uống được hai ngụm thì chạy sang một bên không uống nữa. Có điều, đau xót trên người lại không hề giảm bớt.

Cô gái kéo một góc áo lên, phần eo xanh tím một khoảng lớn.

Cô bĩu môi, tủi thân nhìn Hạ Tinh Thần.

Hạ Tinh Thần xấu hổ giải thích: “Kiều Kiều, chị biết đấy vết thương càng nặng thì tốc độ và mức độ khôi phục càng cao.”

Nghiêm Mục khoanh tay trước ngực, nhướng mày: “Thế mà em bảo còn có thể đánh hai trận?”

“Anh… anh… anh… anh đừng tới đây!” Mạnh Kiều xoay người chạy.

Một sân thể dục to như vậy biến thành chỗ đuổi bắt.

Nghiêm Mục phát hiện ưu điểm của Mạnh Kiều là chạy rất nhanh như con thỏ tung tăng. Hơn nữa mỗi lần cô đều có thể lặng lẽ trốn vào ngóc ngách nào đó dự định tránh né Nghiêm Mục. Chỉ cần có chướng ngại vật để trốn, cô gái càng trở nên có kỹ xảo với tập kích của Nghiêm Mục.

Cô vốn có dáng người nhỏ xinh, trong hoàn cảnh này thì càng thêm linh hoạt.

Hai người tôi chạy anh đuổi, vậy mà từ giữa trưa tới lúc mặt trời xuống núi, chờ đến lúc cả hai xuất hiện lại trên sân thể dục thì đến cả Nghiêm Mục cũng đổ mồ hôi đầm đìa.

Tuy rằng trên người Mạnh Kiều đều là vết thương, nhưng biểu cảm lại cực kỳ phong phú.

“Phải cho anh nếm thử, cái nồi nấu kia của Hạ Tinh Thần có mùi vị gì!” Mạnh Kiều khập khiễng. Cô thiếu chút nữa đá ngã lăn một cái màn hình tinh thể lỏng rất lớn vì tập kích Nghiêm Mục, bây giờ cảm giác bàn chân trong giày đang sưng lên.

Hai người, mỗi người một nửa, bắt đầu uống thuốc ừng ực.

Lần này trong vị chua mang theo cay đắng, Mạnh Kiều tí nữa đã nôn hết ra. Cô cố nuốt vào, nhanh chóng uống thêm mấy ngụm nước khoáng.

Trên mặt Nghiêm Mục không có biểu cảm gì, Mạnh Kiều vốn còn ngóng trông có thể nhìn thấy vẻ mất khống chế của Nghiêm Mục, kết quả lại là biểu cảm vừa tủi thân vừa ai oán của cô đã chọc cười hai người.

Sau khi mặt trời xuống núi thì không thích hợp để huấn luyện.

Mạnh Kiều lấy mấy chai rượu từ siêu thị gần đó, Hạ Tinh Thần cũng tìm được một ít đồ ăn vặt giá rẻ. Ba người ngồi ở trên sân thượng khu dạy học, nhìn không trung dần tối đen. Thành phố đã từng phồn hoa biến mất trong một khoảng bóng tối, lạnh lẽo, không còn bóng người và âm thanh ồn ào ầm ĩ.

Cô gái uống một ngụm bia vị dứa ép, nhìn màn hình sáng đèn duy nhất ở nơi xa đang có tên mình. Cô cảm thấy đây giống như một kế hoạch rõ ràng với con người, tất cả mọi người không chút sức lực chống cự bị kéo vào trong phó bản nhiệm vụ không hề có nhân tính. Chờ đợi bọn họ hoặc là giết hại lẫn nhau, hoặc là cái chết.

Dường như Hạ Tinh Thần chưa từng uống rượu, không đến nửa chai đã té xỉu ở trên sân thượng.

Dưới màn đêm, chỉ có Mạnh Kiều và Nghiêm Mục ngồi ở trong gió đêm.

Mạnh Kiều uống từng ngụm rượu.

“Còn chưa gọi được điện thoại cho San San à?” Nghiêm Mục hỏi.

“Chưa.” Mạnh Kiều hít sâu một hơi, cảm giác không thể làm gì như dây leo nhanh chóng bò lên trong lòng: “Tôi muốn đi tìm giáo viên chủ nhiệm, nhìn xem có thể có chút manh mối nào không. Hy vọng có thể có một ít tin tức tốt.”

“San San sẽ không có việc gì.”

“Ừm.”

Mạnh Kiều khoanh chân, uống từng ngụm rượu, nồng độ cồn không cao mang theo mùi dứa lan tràn trong khoang miệng. Cô nghiêng đầu nhìn gương mặt góc cạnh rõ ràng của Nghiêm Mục, không kiềm được bật cười.

Đột nhiên.

Cả tòa nhà rung động.

Mạnh Kiều ngồi không vững, dựa vào người Nghiêm Mục: “Ui da, lại động đất. Nửa năm gần đây hay động đất ghê.”

Hương thơm mát lạnh của người đàn ông quấn quanh chóp mũi Mạnh Kiều, cô hít sâu hai hơi, mặt lại vô thức đỏ lên.

“Lúc trước nghịch tóc thế mà không đỏ.”

“Câm miệng.” Mạnh Kiều ngồi thẳng dậy từ người anh, uống hai ngụm rượu: “Lúc ấy tôi thật sự cảm thấy anh là NPC, nếu không tôi sẽ không chạy đến văn phòng của anh ngủ một giấc.”

Nghiêm Mục cười, anh đột nhiên ghé sát vào Mạnh Kiều, ánh mắt sáng ngời có thần giống như sao trời trong đêm tối, hơi thở ướt nóng quấn quanh trên người cô gái: “Sao? NPC thì không cần chịu trách nhiệm?”

“Ừm. Đương nhiên.”

Cô gật đầu.

“Vậy em có muốn chịu trách nhiệm với người thật không?”

Nghiêm Mục đốt một điếu thuốc, mùi cồn và thuốc lá tràn ngập dưới bầu trời đêm tĩnh lặng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện