"Chị, chị không sao chứ?"
"Em sao rồi?"
Tôi nghĩ đến phải sống và thở cùng bầu không khí với 2 người vô sỉ này thì liền muốn khùng rồi.
Hai con người này vẫn cứ luyên thuyên mãi. Họ nghĩ tôi chưa phát hiện được những chuyện họ làm sau lưng tôi thật ghê tởm.
Mãi cho đến khi nghe tiếng mở cửa. Mẹ tôi bước vào:
"Mỹ Lệ đến rồi. Hôm nay, con không phải đi học sao?"
"Con được nghỉ. Để con trông chị. Mẹ về nghỉ ngơi đi."
"Thôi mẹ ở đây được rồi. Con cứ về nhà trước đi."
"Dạ, được. Con về chuẩn bị ít áo quần cho mẹ và chị. Nấu đồ bồi bổ cho chị Hai luôn. Tí con quay lại."
Tôi luôn nghĩ đứa em gái ngoan ngoãn của mình thật dễ thương và hiểu chuyện. Bây giờ, tôi chỉ cảm thấy nó thật giả tạo.
Tôi đứng dậy mò tới cánh cửa định gọi y tá. Vừa mở ra nghe tiếng nói chuyện của 2 người.
"Mẹ muốn bế cháu. Con cũng 28 tuổi rồi. Nên kiếm 1 người vợ. Mấy bạn con nhìn mà xem ai cũng có con rồi."
"Mẹ chuyện này về nhà rồi nói. Con chưa muốn lấy vợ."
Họ vẫn đôi co với nhau. Tôi cũng không cố tình nghe lén. Chẳng quan tiếng của họ khá to. Y tá trực đi ngang quanh. Tôi được y tá đỡ vào phòng.
Khi anh khám cho tôi. Y tá ra ngoài lấy thuốc. Tôi quyết định nói chuyện với anh:
"Tôi muốn làm 1 giao dịch với anh?"
Anh kinh ngạc:
"Cô muốn giao dịch với tôi?"
Tôi gật đầu.
"Đúng."
Anh mở to mắt ra nhìn cẩn thận vào tôi. Nghi ngờ hỏi:
"Cô có hiểu mình đang nói gì không?"
Tôi chậm rãi nói như đang nói chuyện bình thường:
"Tôi sẽ lấy anh."
Anh khẽ cười:
"Cô dựa vào đâu?"
Tôi tức giận với cái giọng diệu xem thường của anh:
"Tôi bị mù. Chứ không có bị điên."
Tôi nói tiếp:
"Tôi có thể sinh con."
"Cô nghe lén tôi nói chuyện."
Tôi hứa vào vấn đề trọng tâm:
"Mẹ anh cần cháu. Anh cần 1 người vợ."
Anh nhăn mày. Thử xem cô muốn gì:
"Điều kiện của cô là gì?"
Tôi dứt khoát nói nhanh:
"Tôi muốn 1 nơi ở. Một y tá chăm sóc đặc biệt."
Anh cũng bất ngờ nhưng có thể được điều cô muốn nói. Anh cũng muốn nhanh chóng giải quyết vấn đề mẹ anh cứ mãi bắt anh đi xem mắt. Đúng là bây giờ anh cần 1 người vợ.
"Được."
Thế là hiệp định được bắt đầu. Giao dịch thành công.
Cô ngồi cười như điên dại. Hóa ra tất cả điều là giả tạo. Chỉ là vở kịch họ tự tạo ra nhằm tẩy não của cô.
Gia đình của Hạ Tuyết Băng có một công ty bách hóa lớn ở tỉnh Tinh Hoa. Mẹ là Đỗ Ngọc người phụ nữ quyền lực nhất trong nhà. Ba