Từ các câu chuyện cổ tích công chúa và hoàng tử! Tôi cũng hy vọng tìm cho mình một chàng hoàng tử.
Có một gia đình nhỏ hạnh phúc và ngọt ngào.Tôi không phải là một cô công chúa xinh đẹp nhưng tôi đủ tự tin vào bản thân có thể hấp dẫn các chàng trai tôi thích.
Gia đình tôi không giàu có nhưng chính vì vậy tôi có một nghị lực kiên cường, bước từng bước vào thế giới rộng lớn này.Tôi mong muốn tìm thấy hạnh phúc cho riêng mình.
Tôi đã từng bị bỏ rơi, bị phản bội nhưng nó đã khiến tôi mạnh mẽ lên.
Tôi không sợ hãi trước khó khăn.
Trước đây, tôi đã khóc rất nhiều, rất đau khổ khi bạn thân và người yêu đều quay lưng với tôi.
Tôi nghĩ mình đã không thể cười.
Dù cho mọi người nói tôi là một mặt trời nhỏ.
Luôn vui vẻ, lạc quan và yêu đời.
Bởi vì từ khi sinh ra tôi luôn cười thật tươi.
Tôi có rất nhiều ước mơ và hoài bảo.Xin giới thiệu tôi tên là Hạ Tuyết Băng.
Năm nay, tôi tròn 16 tuổi.
Tôi thích màu trắng.
Loài hoa tôi thích nhất là hoa sen.
Tôi nghĩ hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.Câu truyện tôi kể bắt đầu từ mùa hè năm ấy.Khi đó, tôi đang đi học võ taekwondo.
Tình cờ đứng trên sân thượng, tôi nhìn thấy một người.
Người ấy đẹp như một người mẫu, dáng người cao khoảng 1m78, gương mặt như một thiên thần, ánh mắt trong veo, làn da trắng như tuyết, bờ môi gợi cảm.
Áo sơ mi trắng tinh càng khiến người ấy như tỏa ra một ánh sáng thuần khiết.
Và tôi muốn chinh phục chàng hoàng tử đã chiếm mất trái tim mình ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt ấy.
Trong thế giới của tôi, người ấy là người đẹp nhất.
Đẹp như một chàng hoàng tử!Thế đó, nhưng không phải lần đầu tiên người ấy nhìn thấy tôi.
Cứ cho là tôi yêu đơn phương đi.Và hành trình chinh phục tình yêu của tôi bắt đầu.
Nó không được suôn sẻ cho lắm bởi vì tôi bị ốm nặng phải nằm liệt giường ở nhà.
Tôi nghỉ chắc tôi đã bỏ lỡ cơ hội rồi.
Mãi cho đến mùa đông, tôi mới khỏe hẳn.Tôi còn nhớ rất rõ mùa đông đó, bởi vì nó rất lạnh.
Nhìn qua cửa sổ, tôi thấy một gia đình đang quay quần bên cây thông Noel, những quả châu tròn tròn xinh xinh.
Những sợi dây kim tuyết lấp lánh.
Những bóng đèn nhỏ chớp chớp vui mắt.Còn có rất nhiều gia đình khác đang quay quần bên bàn ăn với gà quay, rượu vang và bánh hình cây gỗ ấm áp.
Còn tôi thì sao? Tôi thấy lòng mình thật lạnh lẽo.
Gia đình tôi có ba và có mẹ.
Họ đang bận cãi nhau.
Tiếng cãi vã to dần lên.
Tôi ghét họ.Dù chưa khỏe nhưng tôi muốn rời xa căn nhà ồn ào đó.
Tôi khoác một chiếc áo thật dày.
Tôi đến lớp học võ.
Điều đầu tiên đập vào mắt tôi đó chính là người ấy.
Ánh mắt trong suốt ấy, nụ cười hồn nhiên ấy.
Nhưng thứ mà tôi khao khát.Tôi đang ngẩn ngơ thì cô bạn thân của tôi vỗ mạnh vào vai tôi và nói:“Băng Nhi, bạn đang nhìn ai mà chăm chú thế?”“Ê mày, anh chàng kia là ai thế?” Tôi giả vờ hỏi.“Ai? Bạn hỏi người nào?”“Cái anh chàng đang đứng gần anh Hiếu ấy.”Thanh liếc mắt nhìn tôi một cách bí hiểm rồi cười:“Băng chấm ảnh rồi hả? Để Thanh giới thiệu cho.”“Được không đó?” Tôi chọc nó.Đoàn từ đằng xa bước đến chỗ chúng tôi đang đứng.
Thanh thì nhanh nhẩu giới thiệu cho tôi.“Giới thiệu với anh Đoàn đây là nhỏ bạn thân của em tên Tuyết Băng.”Đoàn mỉm cười cũng nói theo:“Xin chào, anh tên Minh Đoàn.
Hân hạnh được làm quen với em.”Rồi lại nói tiếp:“Sao anh thấy hai em giống chị em thế nhỉ?”Chưa kịp để tôi trả lời thì anh Hiếu chạy tới gọi anh Đoàn đi luôn.
Tôi tiếc lắm luôn.Tôi húc nhẹ vào eo con bạn rồi nhỏ giọng bảo:“Mày quen anh Đoàn khi nào mà tao không biết vậy?”Thanh vội vàng giải thích:“Mấy tuần mày nghỉ học vì ốm, anh Đoàn mới xin vào học võ rồi quen luôn.”Hôm sau, tôi vừa bước vào cửa lớp thì đã thấy anh đứng