Tôi nợ anh rất nhiều lần xin lỗi.Khi gia đình anh tới thì tôi vì lo lắng và mệt mỏi ngủ thiếp bên cạnh anh.
Thậm chí, cái tướng ngủ xấu xí của mình chèn ép hết cả cái giường bệnh nhân.
Anh còn lấy chăn đắp cho tôi.
Tôi ngủ ngon lành mà anh thì không hề được ngủ.
Cả nhà anh lên ngạc nhiên thấy tôi liền gọi tôi dậy hỏi anh đâu.
Tôi mơ màng bảo không biết.
Nhà anh trách tôi chăm sóc bệnh nhân mà ngủ ngon vậy đó.
Anh đi vào bảo mọi người im lặng cho tôi ngủ tiếp.
Tôi thì không thể ngủ được nữa.
Xấu hổ đến muốn độn thổ.
Khi tôi rửa mặt tỉnh táo cùng anh ăn trưa xong.
Anh bảo:"Em về đi không mẹ em lo."Tôi thấy mình không chỉ không giúp gì lại cản trở anh nghỉ ngơi nên xin phép chào cả nhà anh rồi đi về.
Trước khi về anh còn bảo:"Em ở nhà đi! Vài bữa anh về nhà giờ ấy.
Lúc đó rồi lên cũng được."Tôi gật đầu nhưng trong lòng thì trả lời là không.
Sau khi thu xếp xong công việc và việc nhà tôi lại chạy lên thăm anh.Anh đang xem ti vi.
Nhìn anh là tôi biết anh chán ghét bệnh viện như thế nào rồi.
Thấy thương nhưng thôi cũng kệ.
Bất ngờ ngồi cạnh bên anh.
Anh ngạc nhiên nhìn tôi:"Anh bảo không lên rồi mà!""Em muốn lên!""Anh mau về lắm""Em nhớ anh!"Anh lại cười nhìn tôi.
Xoa tóc tôi.
Mỗi khi thấy anh cười trái tim tôi như đập loạn nhịp.
Tôi rất thích anh cười.
Muốn cả đời này anh chỉ được cười với một mình tôi mà thôi."Ngoan""Tí nữa về nghỉ đi nhé!""Em biết rồi!"Anh biết tôi thế nào cũng sẽ lên tiếp.
Nên đã xin xuất viện.
Về tới nhà liền gọi cho tôi yên tâm.
Anh đôi khi còn hiểu rõ tôi hơn chính bản thân tôi nữa.Lúc làm việc thất thần tôi đã vô tình dùng kéo đâm thẳng vào tay phải.
Máu chảy rất nhiều làm tôi choáng hoa cả máu.
Xử lý xong tất cả tôi lại đi thăm anh.Anh cầm tay tôi."Tay làm sao vậy?""Em sơ ý!"Thật ra lúc đó tôi đã nghĩ đến anh.
Tay anh bị thương giờ ta tôi cũng bị thương.
Hai chúng tôi giờ giống nhau.
Cả nhà ai cũng cười nhìn hai người chúng tôi.Anh bảo anh muốn bảo lưu việc học.
Vì lo cho tôi.
Muốn ổn định tương lai trước.
Nhưng tôi vẫn khuyên anh học tiếp.
Vì công việc mãi không hết.
Nhưng việc học để vài năm nữa lại rất khó học lại.
Đó là mong muốn của anh.
Tôi cảm thấy mình như là gánh nặng của anh.Nhiều suy nghĩ khiến tôi mệt mỏi.
Tôi bệnh rồi."Em uống thuốc chưa?""Chưa""Em muốn ăn gì không?""Em muốn ăn Lê""Đợi anh tí"Anh chạy đi mua thuốc và Lê cho tôi.
Bắt tôi uống thuốc vì anh biết tôi không bao giờ tự giác đi mua thuốc uống.
Tôi rất vui.Trời lạnh anh luôn mang áo khoát vào cho tôi.
Anh còn mua cho tôi một chiếc áo khoát rất đẹp.
Anh đưa tôi đi chọn áo.Anh biết điện thoại tôi hư nên đã lên thành phố A mua chiếc điện thoại thích hợp cho tôi.
Đi