[BOOK]Chỉ là em không công sự lựa chọn nào khác.
Nếu em nhận được tin nhắn của anh sớm hơn.
Có lẽ, em sẽ thay đổi quyết định này.
Nhưng đã quá muộn rồi anh.Người đó đã nói với em như thế này:"Tất cả họ đều không yêu em.
Bởi vì nếu yêu em thì tại sao không chịu cưới em!" người đó nói một phần đúng.
Một phần sai.
Dù đúng hay sai thì anh cũng không muốn cưới em.
Đã không cưới thì chẳng lẽ em lại tiếp tục chờ đợi anh.
Chờ đợi anh ban phát tình yêu cho em sao?Em cũng có kiêu ngạo của mình.
Tất cả những gì làm để cứu vãn cuộc tình đó em đã cố gắng nổ lực để hàn gắn nó rồi.
Lần đầu tiên, em có cảm giác mình lụy tình.
Lần đầu tiên, em bỏ đi lòng tự trọng của mình cầu xin anh.
Anh vẫn thờ ơ và lạnh nhạt.
Em không hiểu anh đang nghĩ gì? Em không muốn nghĩ nữa.Có thể, trong cuộc tình này em sai.
Anh có yêu em.
Nhưng anh không muốn cưới em vẫn là sự thật.
Người đó không có gì cả nhưng người đó muốn cưới em.
Mà điều đó giờ phút này em lại rất cần.Lúc anh rời đi, gia đình em và em đã gặp rất nhiều biến cố.
Lúc đó, anh không có ở đó.
Nhưng người ấy thì luôn bên cạnh che chở và bảo vệ cho em.Lúc em cần người đó xuất hiện.
Em chỉ muốn hỏi:"Lúc đó anh đang ở đâu? Anh đang làm cái gì?"Em cần một người.
Cần một cái phao để không bị nước cuốn trôi hoặc chìm đến chết.Trước đây, em đã từng muốn đi du học mà gia đình em không cho phép.
Lần đầu tiên, mẹ em bảo:"Muốn đi du học thì đi đi!"Nhìn mái tóc đã điểm hoa râm, những vết nhăn trên gương mặt người phụ nữ trung niên đã từng rất xinh đẹp.
Em cảm thấy nghẹn ngào.
Em đã lãnh phí 7 năm thanh Xuân để đi tìm cái gọi là tình yêu.
Nhưng em vẫn không tìm thấy nó.Em vẫn quyết định không đi.
Em sẽ đối mặt với tất cả mọi thứ.Trước khi em lên xe hoa, anh đã gọi:"Anh đứng trước nhà em!""Anh về đi""Anh muốn gặp em!""Anh say rồi, em không thể gặp anh!"Em rất rất muốn chạy ra.
Em muốn ôm lấy anh.
Muốn chúng ta mãi mãi không rời xa nhau nữa.
Nhưng chỉ vài ngày nữa em sẽ lên xe hoa rồi.
Chỉ cần bước ra khỏi cửa thì em có anh nhưng gia đình em một lần nữa sẽ gặp sóng gió bị mọi người cười nhạo.Chỉ cách vài mét nhưng xa rất xa.Anh có thể hiểu cảm giác đó.
Nhưng anh chịu nổi.
Em không thể chịu đựng được.
Em không muốn một lần nữa khiến cha mẹ đau lòng.
Họ không có lỗi.
Tất cả đều là lỗi của sự bốc đồng của em.Em có lỗi với anh.
Nhưng rất cả đều muộn rồi.Hôm nay, ngày em lên xe