Ngày thứ hai, anh đến nhà tôi.
Và xin phép được tìm hiểu với tôi.
Chúng tôi tìm hiểu nhau ngày đầu tiên ở một công viên nhỏ nhưng rất đẹp.
Những hàng ghế đá dài và những hàng cây được cắt tỉa gọn gàng.
Ánh đèn lấp lánh như những vì sao trên bầu trời.Anh bảo là chụp một tấm hình làm kỉ niệm.Chúng tôi chụp với nhau.
Trên tấm hình, gương mặt tôi và anh đều cười rất vui vẻ.Tôi cũng biết anh muốn tấm hình này để về khoe với bạn bè anh nhưng tôi không quan tâm.Ngày thứ ba, anh yêu cầu tôi vứt chiếc nhẫn đang đeo trên tay.Tôi không đồng ý.Vì đây là chiếc nhẫn duy nhất thể hiện tình cảm còn lại của tôi.
Tôi không muốn vứt bỏ nó.
Không phải vì nó là một chiếc nhẫn có giá trị.
Mà đây là món quà tinh thần cuối cùng người đó dành tặng cho tôi.Chúng tôi ra về không được vui vẻ.
Anh thường xuyên gọi điện cho tôi nhưng tôi không bắt máy.
Anh đến nhà tìm nhưng tôi cố ý đi ra ngoài chơi.Anh đến nhà tôi chỉ có thể gặp được ba mẹ của tôi mà thôi.Tôi nghĩ anh đã bỏ cuộc.Hôm đó, nhà tôi có một buổi tiệc nhỏ.
Đến khi anh xuất hiện tôi vô cùng ngạc nhiên.Mẹ tôi đã mời anh đến dự tiệc gia đình.
Mọi người hỏi đây là ai:“Là một người bạn.”Nhưng không ai tin.
Họ nghĩ tôi ngại nên người yêu lại giới thiệu thành bạn.
Tôi không thích anh cứ tỏ vẻ ta đây là người yêu của tôi.
Tôi rất ghét.Ăn xong tiệc, tôi kéo anh ra một cái công viên nhỏ.
Tôi nghiêm túc nói:“Tại sao anh lại đến đây?”“Anh thích đến.”“Xong rồi anh về đi từ nay về sau mẹ em có mời anh đi tiệc nhà em thì anh đừng nên đi.”“Tại sao?”Em không thích thấy anh.“Em đã có người khác sao?”“Không.”“Anh biết em không thích anh nhưng em hãy để cho anh một cơ hội để yêu thương và bảo vệ em.
Anh sẽ không bao giờ làm em bị tổn thương hay buồn lòng.
Anh yêu em.”Tôi không nghĩ lúc này, anh lại tỏ tình với tôi.
Chúng tôi chỉ quen nhau chưa được một tuần nói yêu có quá sớm hay không.
Tôi ngạc nhiên:“Anh nói thật?”“Anh nói thật đó.
Em hãy suy nghĩ đi.
Anh cho em thời gian.
Nhưng không được để anh đợi lâu.”“Được.
Em sẽ suy nghĩ.”Chết mất, mải nói chuyện với anh.
Tôi đã quên mất là đã hẹn con bạn đi cà phê.
Nhìn đồng hồ tôi thấy mười giờ tối, tôi dành gọi điện thoại cho nói:“Mình quên mất có hẹn với bạn.
Mình xin lỗi cậu nha Kiều Anh.
Cầu tha thứ.”“Dám cho mình leo cây, cậu giỏi lắm.”“Mai mình bù cho nhé! Ngày kia nữa.
Đi chơi mình chi trả hết được không? Năn nỉ mà đừng giận mình.”Mãi con bạn mới chịu tha cho tôi.Tôi suy nghĩ ở nhà làm không thể làm một con sâu gạo nữa thì đi kiếm nhà khác làm sâu gạo cũng không tệ.Tôi chán ngày ngày bị la, bị mắng lắm rồi.
Còn bị chê là ăn hại nữa.
Sâu gạo