Buổi sáng Tăng Thư vẫn còn say giấc trên giường.
Bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại vang lớn, cô mò tìm điện thoại rồi tắt đi.
Tăng Thư chửi thầm một câu rồi ngủ tiếp, cũng không biết là ai.
Lát sau điện thoại lại tiếp tục kêu, cô miễn cưỡng nhấc máy, hai mắt vẫn chưa mở hẳn.
"Xin chào"
Đáp lại bên kia là giọng nói không đủ chuẩn cùng với dấu âm không rõ ràng đáp lại:
"Chào buổi sáng, là anh, Jayden"
Tăng Thư bất ngờ ngồi bật dậy.
Cô chưa kịp nói gì thêm thì đã bị Jayden ngắt lời:
"Em đến bệnh viện...tên gì nhỉ?...Phúc Đại, được không?"
Tăng Thư nhớ đến hôm qua nhận được thư của anh nhưng cô không để ý, hôm nay thế nào lại vào tận bệnh viện rồi?
"Anh đến đây khi nào? Làm sao lại vào bệnh viện?" Tăng Thư vừa nói vừa hướng phòng tắm đi vào.
Jayden giọng nói xấu hổ nói:
"Anh qua đường bị xe va phải, không nghiêm trọng lắm.
Nhưng anh...anh không hiểu lắm mọi người đang nói gì.
Làm phiền em đến đây một chuyến được không?"
"Được rồi.
Anh chờ em một chút" Đằng nào cũng là bạn bè với nhau, người ta đã lên tiếng không lý nào cô không chịu giúp.
Tăng Thư sau khi trong phòng tắm đi ra thì đã tỉnh táo hẳn ra.
Cô tuỳ tiện mặc vào chiếc áo phông trắng lớn cùng với chiếc quần ngắn đến gần đầu gối.
Tóc búi hình củ tỏi đáng yêu.
Khi cô vào bệnh viện tra tên thì tìm được Jayden đang ở tầng 3 bệnh viện.
Anh ta hoá ra bị một tài xế lái xe ẩu quẹt rồi bị thương.
Chân trái bị bong gân, đầu bị đập xuống đường nên cần phải làm kiểm tra.
Anh ta là người nước ngoài, tuy có thể nói chuyện nhưng không rành, càng không nói đến đọc viết.
Hiện tại cần người giúp làm giấy tờ để có thể làm thủ tục kiểm tra.
Cũng may không quá nghiêm trọng, chỉ là làm chút kiểm tra để đảm bảo không xảy ra chuyện gì.
Lúc cô bấm thang máy đến tầng 3 thì tình cờ gặp được Trương Kiện Phong.
Anh hỏi chuyện thì cũng hiểu được tình hình.
Đợi khi Tăng Thư đi mất thì lập tức nhắn tin cho Dương Hàn:
[Em dâu đang ở tầng 3 của bệnh viện.
Cậu mau đến xem!]
Trương Kiện Phong đúng là cố ý không nói rõ ràng như vậy.
Anh vui vẻ rời đi trở về văn phòng của mình.
______________________________________________
Dương Hàn vẫn còn ở nhà, anh đã hẹn giờ ăn trưa mới gặp viện trưởng Trương tiếp tục bàn chuyện anh từ chức.
Anh vừa quay người thì tiếng chuông thông báo của điện thoại vang lên.
Dương Hàn đọc xong tin nhắn thì mày hơi chau lại.
Trong lòng vừa lo vừa sợ.
Cô ấy đêm qua không phải đã về nhà an toàn rồi sao?
Dương Hàn gấp gáp thay vào chiếc áo mi trắng quần tây đen rồi lái xe đến bệnh viện.
Anh vừa đến nơi liền vội vã lên tầng 3 tìm Tăng Thư.
Khi nhìn thấy cô đang cần giấy tờ gì đó đi trên hành lang thì Dương Hàn liền đi đến hai tay đặt trên vai cô, anh xem xét kĩ lưỡng cánh tay, gương mặt cô q kĩ càng rồi hai tay di chuyển đến hai bên má cô giữ lấy:
"Em làm sao lại vào bệnh viện?"
Tăng Thư bị một màn khám xét của anh làm cho đơ cả người.
Cô phì cười giữ lấy một bên tay anh:
"Tôi không sao.
Chỉ là đến giúp một người bạn làm chút thủ tục kiểm tra"
Dương Hàn nghe xong mới yên tâm phần nào.
Anh bước chân tiến gần Tăng Thư, nhẹ nhàng gục đầu trên vai cô, giọng nói như muốn cô dỗ dành:
"Bảo bối, em làm tôi lo chết mất"
Tăng Thư hai tay chống ở ngực anh giữ khoảng cách hai người.
Vành tai cô có chút hồng.
Cô hơi đẩy nhẹ Dương Hàn:
"Xin lỗi làm anh lo lắng rồi.
Bạn tôi đang chờ, anh..."
"Tôi đi cùng em" Dương Hàn nắm lấy tay cô ngẩng đầu.
Nói rồi cả hai đi vào phòng bệnh.
Khi vào phòng bệnh, một nam bác sĩ đang đứng đối lưng về phía họ.
Tăng Thư thoáng nhìn đã nhận ra là Bạch Dã Nguyên.
Cô không để ý anh ta, kéo tay Dương Hàn đi né ra một chút rồi mới lên tiếng:
"Jayden, anh không sao rồi.
Nhưng phải nằm viện theo dõi đêm nay"
Bạch Dã Nguyên cùng Jayden đồng loạt bị dọa.
Cô đi mà không có tiếng sao?
Bạch Dã Nguyên gặp cô trong lòng chỉ có chút dao động nhưng người đi cùng cô lại dọa người đáng sợ.
Cậu hơi bối rối, song, vẫn chào hỏi một tiếng:
"Xin chào bác sĩ Dương"
Dương Hàn ừm một tiếng rồi không nói gì thêm.
Lúc này Bạch Dã Nguyên đã để ý đến hai bàn tay đang đan chặt vào nhau.
Ánh mắt thoáng buồn rồi lại nhìn đi chỗ khác.
Jayden bỗng cảm thấy không khí trong phòng bệnh có chút ngợp.
Cậu liền lên tiếng:
"Làm phiền em rồi Thư Thư.
Anh chàng đó là ai vậy? Không định giới thiệu cho anh sao?"
Tăng Thư nhìn sang Dương Hàn, cô bắt gặp anh lại dùng ánh mắt dịu dàng đó nhìn cô.
Tăng Thư hơi đỏ mặt quay đi.
Dương Hàn nhận ra cô gái nhỏ lại xấu hổ, cô như vậy lại làm anh muốn trêu chọc cô hơn.
Ngón cái đang đè lên ngón cái nhỏ của cô lại di chuyển mân mê tay cô.
Tăng Thư cảm nhận được anh lại đang giở trò trêu chọc mình.
Cô mặc kệ anh quay sang Jayden nói:
"Đây là Dương Hàn, là một người em vừa quen được"
Jayden nhìn hai người có vẻ thân thiết như vậy thì nhìn ra giữa hai người có gì đó không chỉ là quen biết.
Cậu lại nhìn sang Bạch Dã Nguyên, biểu cảm đen xì đó làm Jayden có chút bối rối.
"Vậy anh nghỉ ngơi đi.
Em làm xong thủ tục cả rồi"
Tăng Thư định bỏ đi thì Jayden liền lên tiếng giữ cô lại:
"Em không ở lại nói chuyện một chút sao? Ba chúng ta lâu rồi không gặp"
"Không đâu.
Trưa nay em có việc phải về trường" Tăng Thư không suy nghĩ liền trả lời.
Bạch Dã Nguyên thấy cô tuyệt tình như vậy thì có chút đau lòng, anh suy nghĩ một lúc mới lên tiếng:
"Chúng ta có thể bình tĩnh nói chuyện với nhau được không?"
Tăng Thư lạnh lùng nhìn anh, giọng nói không cao không thấp lại có chút xa lạ:
"Bạch Dã Nguyên, anh nghĩ nhiều rồi.
Em thật sự có việc"
Anh nghe cô nói như thế thì không có cách nào khác.
Bạch Dã Nguyên theo thói quen xoa nhẹ vành tai rồi nói:
"Vậy được.
Khi nào em có thời gian chúng ta ngồi xuống ăn cùng nhau một bữa, được không?"
Tăng Thư ừm một tiếng.
Dương Hàn bên cạnh lại không đồng ý, anh ác ý nói:
"Nguyên à, hình như cậu có nhiều thời gian rảnh lắm có phải vậy không? Tối nay cậu trực ca thay cậu An đi"
Bạch Dã Nguyên cứ nghĩ anh nghe lầm hay chỉ là câu nói đùa của Dương Hàn.
Nhưng khi nhìn đến ánh mắt sâu như đáy hồ của anh thì cậu chỉ biết vâng một tiếng làm theo.
Dương Hàn sau đó cùng Tăng Thư ra ngoài.
Anh giận dỗi đứng