Dương Hàn vừa lái xe vừa nghe cô kể chuyện, lâu lâu sẽ ừm một tiếng hoặc hỏi gì đó.
Anh không hề để cô cảm giác bản thân đang một mình nói chuyện.
Tăng Thư bị cuốn vào những câu chuyện cũ của mình mà không để ý chiếc xe đã đến bãi đậu ở tầng hầm của bệnh viện Phúc Đại.
Dương Hàn lái xe vào bãi rồi nhẫn nại đợi cô kết thúc câu chuyện của mình.
Lúc này Tăng Thư mới nhìn xung quanh.
Cô nhìn sang anh, hai mắt không rõ tình hình hỏi:
"Chúng ta đang ở đâu vậy?"
"Tôi đến bệnh viện tìm viện trưởng có việc.
Em đi cùng tôi"
Tăng Thư không muốn phải ngồi trong xe đợi anh, cô gật đầu cùng anh đi vào bệnh viện.
Mặc dù là sáng sớm nhưng mọi người đều có vẻ rất bận rộn.
Quay người không cẩn thẩn cô liền va phải người nào đó.
Tăng Thư ngại ngùng xin lỗi rồi đi tiếp.
Dương Hàn đi phía trước bất ngờ nắm lấy tay cô, giọng anh mang ý trêu chọc lại dịu dàng:
"Trẻ nhỏ dễ bị lạc.
Để tôi giữ tay em sẽ yên tâm hơn"
Ai nói cô là trẻ nhỏ? Chỉ là cô không ngờ bệnh viện lại đông đúc như vậy.
Hơn nữa cô cũng không biết phải đi đâu.
Cả hai đi vào thang máy thì một nhóm người cũng đi theo vào.
Họ đều mặc áo blouse trắng nhưng bề ngoài vẫn còn khá trẻ.
Sau khi nhìn thấy Dương Hàn thì bọn họ gật đầu chào:
"Bác sĩ Dương chào buổi sáng"
"Chào buổi sáng" Dương Hàn giọng nói lạnh lùng đáp trả.
Mọi người dường như cũng để ý đến hai bàn tay đang đan vào nhau kia.
Bọn họ to nhỏ một chút rồi lại im lặng.
Đến tầng 3 thì mọi người đều ra ngoài, những người khác lại đi vào.
Lần này là hai bác sĩ nữ.
Cả hai đều xinh đẹp lại có khí chất nữ thần.
Tăng Thư thầm cảm thán bọn họ đúng là kiên cường, vừa bận rộn lại vừa có thể chăm sóc bản thân tốt như vậy.
Lúc này Thẩm Như Ý bỗng nhìn sang Tăng Thư, ánh mắt lại nhìn xuống chỗ hai người đang nắm tay.
Cô ta tỏ vẻ bực bội rồi lại liếc nhìn Tăng Thư.
Tăng Thư cũng cảm nhận được, cô khẽ nhìn sang liền bắt gặp ánh mắt như dao của Thẩm Như Ý đang nhìn cô.
Tăng Thư bất giác siết nhẹ tay Dương Hàn, trong lòng dâng lên cảm giác không vui kì lạ.
Rõ ràng hai người là lần đầu gặp nhau, cô ta sao lại có vẻ ghét cô như vậy?
Dương Hàn bỗng cảm giác cô nắm chặt tay anh thì hơi cúi đầu hỏi nhỏ cô:
"Em sao vậy?"
Tăng Thư thả lỏng tay, cô lắc nhẹ đầu: "Không có gì"
Lúc này Thẩm Như Ý đột nhiên tiến gần chỗ Dương Hàn, cô ta giọng nói ngọt ngào khác hắn với dáng vẻ hung dữ lúc nãy:
"Chào buổi sáng Hàn, mấy hôm nay anh không đi làm, không khỏe trong người sao?"
Dương Hàn nghe xong thì hai mày hơi chau lại, giọng nói không giấu gắt gao:
"Bác sĩ Thẩm, cô nên gọi tôi là bác sĩ Dương.
Nếu gây ra hiểu lầm không cần thiết thì sẽ rất phiền.
Hơn nữa bạn gái tôi nghe được sẽ không vui"
Thẩm Như Ý bị bẽ mặt nhưng thái độ vẫn vui vẻ:
"Được.
Bác sĩ Dương, anh hôm nay đi làm sẽ không có nhiều thời gian ra ngoài ăn trưa đúng không? Tôi giúp anh mua đồ ăn"
Tăng Thư hơi nghiêng đầu ra theo dõi hai người nói chuyện.
Cô gái đó, à không là bác sĩ Thẩm, trên mặt đều ghi rõ là thích Dương Hàn.
Hơn nữa dáng vẻ vừa ngọt ngào vừa chu đáo như muốn tuyên bố với mọi người cô ta là "bạn gái" của anh làm Tăng Thư có hơi thích thú dõi theo.
Dương Hàn không hề để ý cô ta.
Anh quay sang Tăng Thư thì bắt gặp vẻ mặt đang nghe ngóng chuyện của cô thì khẽ thở dài.
Đáng ra cô phải đứng chắn trước mặt anh, vẻ mặt hung dữ cảnh cáo Thẩm Như Ý đừng tỏ vẻ thân thiết với anh mới phải.
Dương Hàn giận dỗi véo nhẹ má cô:
"Bảo bối, nếu em cứ nghiêng đầu như vậy thì cổ sẽ rơi xuống mất"
Tăng Thư bị anh làm giật mình, cô hơi xấu hổ lùi về phía sau lưng anh.
Không lẽ vẻ mặt của mình rõ ràng như vậy sao?
Thẩm Như Ý cùng bác sĩ nữ đứng cùng đều ngơ ra.
Bọn họ không nghe lầm đúng không? Bác sĩ Dương vừa gọi cô gái đó là "bảo bối".
Nhưng nhìn dáng vẻ cô gái chắc chắn còn nhỏ tuổi hơn Dương Hàn.
Anh ta chính là khẩu vị như vậy sao? Thẩm Như Ý không tin liền mạnh dạn hỏi:
"Bác sĩ Dương, cô gái này là ai vậy? Có thể giới thiệu một chút không?"
Dương Hàn nhìn sang Tăng Thư, anh cười dịu dàng hỏi ý cô:
"Em muốn tôi giới thiệu như thế nào?"
Tại sao lại hỏi cô như vậy? Tăng Thư khó hiểu nhưng vẫn đứng lên phía trước cười nhẹ chào Thẩm Như Ý:
"Xin chào, tôi là người quen của bác sĩ Dương"
Thẩm Như Ý tự giới thiệu bản thân rồi lại trưng ra vẻ mặt không vui.
Cô ta nhìn từ trên xuống dưới Tăng Thư, dáng vẻ trẻ con cùng với gương mặt không quá nổi bật như vậy thì không thể nào xứng với Dương Hàn.
Cũng không biết đã có việc làm hay chưa, Thẩm Như Ý sau một hồ đấu tranh suy nghĩ thì đi đến một kết luận chắc chắn Dương Hàn chỉ là đang chơi đùa cùng cô gái có.
Như vậy cô ta mới yên tâm thở phào.
Thang máy đến tầng 5, Dương Hàn cùng Tăng Thư ra ngoài.
Anh dẫn cô đi qua hành lang rồi mở cửa đi vào một văn phòng.
Anh khoá trái cửa rồi ép cô đứng tựa lưng vào cửa.
Tăng Thư chưa kịp phản ứng thì bị anh cúi đầu hôn lên môi.
Hai tay nhỏ của cô vội đánh lên vai anh nhưng lại bị anh dùng sức giữ chặt không cho động đậy.
Tăng Thư ưm a vài tiếng rồi bị anh đưa lưỡi đi vào lấy hết dưỡng khí.
Cô khó chịu khoé mắt ửng đỏ như muốn khóc.
Cảm giác cứ như anh ta đang trút giận vậy.
Dương Hàn thấy cô không thể bắt kịp nhịp thở thì mới thả ra.
Tăng Thư vội vàng hít vào không khí.
Anh xoa nhẹ lưng cô, giọng nói dịu dàng lại kiêu ngạo:
"Em hôn tệ thật, cần phải luyện tập thì lần sau sẽ không khó chịu nữa"
Tăng Thư tức giận đánh lên ngực anh, sức lực nhỏ của cô chỉ như mèo cào làm Dương Hàn phì cười.
"Còn có lần sau? Anh...khụ khụ...Anh nằm mơ!"
Dương Hàn nhìn cô hô hấp khó khăn lại còn ho khan thì nhận ra bản thân đã quá đáng.
Anh kéo cô đến ngồi vào bàn làm việc của mình rồi lấy nước đưa cho cô uống.
Bản thân lại đứng tựa nhẹ vào bàn đối diện với cô.
Tăng Thư tức giận trừng anh.
Đúng thật là cầm thú giả danh lương y!
Dương Hàn hơi