"Anh đưa em về nhà anh làm gì?" Tăng Thư không nói chuyện chìa khoá nữa.
Cô nhìn xung quanh, dù đã đến đây hai lần nhưng cô vẫn không ngừng cảm thán căn nhà này quá phô trương rồi.
"Đưa em về nhà tất nhiên là có ý đồ rồi" Dương Hàn cong môi cười làm cô có chút bối rối.
"Anh..." Vẻ mặt nửa đùa nửa thật của anh khiến cô không nói nên lời.
"Biểu cảm đó là sao? Em không nghĩ gì xấu xa trong đầu chứ?" Dương Hàn rõ ràng biết cô đang nghĩ gì nhưng vẫn cố tình trêu chọc.
Anh đúng là có ý đó, nhưng không phải bây giờ.
Anh đã hứa sẽ đợi cô tự nguyện, đó là điều tôn trọng cao quý anh dành cho cô.
Không ép buộc cũng không khiến cô khó xử.
"Thu lại mấy ý nghĩ đen tối của em đi.
Anh lấy chút đồ sẽ dẫn em ra ngoài chơi được không?"
Tăng Thư khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Cô vẫn chưa sẵn sàng tiến xa như vậy.
"Được.
Chúng ta đi đâu?"
Dương Hàn cười cười, "Hôm nay là sinh nhật của Thi Thi, vợ của lão Trương.
Chúng ta đến dự một lát.
Em chắc chắn gặp cô ấy rồi đúng không?"
Cô đúng là đã gặp Dạ Đồng Thi mấy lần ở chung cư.
Chị ấy rất xinh đẹp lại dịu dàng.
Cô cũng có mấy lần trò chuyện với chị ấy, quả thật là tiêu chuẩn phụ nữ mà mọi người hướng đến.
Nhưng có điều cô vẫn thắc mắc, mấy người bọn họ quen nhau từ lúc nào mà lại có vẻ thân thiết như vậy.
Dương Hàn còn kĩ cương về nhà lấy quà tặng như vậy.
Cô bỗng nhận ra bản thân không có gì cả.
Cô kéo tay áo Dương Hàn:
"Em vẫn chưa chuẩn bị gì cả"
Dù gì cũng là đến ăn tiệc của người khác.
Vẫn nên có lễ mang theo.
"Không cần đâu.
Em đến là nể mặt bọn họ rồi" Dương Hàn kiêu ngạo nói.
Anh đúng là không nể mặt người khác chút nào! Tăng Thư nhìn dáng vẻ không nghiêm túc của anh liền nói: "Anh đàng hoàng chút đi"
Dương Hàn gương mặt mang ý cười xoa đầu cô.
Bảo bối của anh đúng là cô gái tốt.
Thực ra anh đã chuẩn bị quà tặng từ trước.
Dương Hàn dẫn cô lên phòng sách ở tầng trên, anh lấy ra một hộp quà được gói kĩ càng bằng giấy gói màu xanh dương đậm để ở kệ tủ.
Vải ruy băng màu bạc được quấn ngang một vòng thành một chiếc nơ trong vô cùng tinh tế.
"Là gì vậy?" Tăng Thư nhìn hợp quà hình chữ nhật có vẻ to, khi cầm lên cũng rất nặng tay liền hỏi.
"Là rượu" Dương Hàn cũng không tốn quá nhiều sức chuẩn bị món quà này.
Căn bản anh đã có sẵn một quán bar, việc tìm và mua những chai rượu quý về không gì khó khăn cả.
Hơn nữa Dạ Đồng Thi cũng rất thích rượu.
Món quà này cũng coi như có ý nghĩa.
Tăng Thư à một tiếng.
Cô bắt đầu thấy nặng tay không muốn cầm nữa.
Cô đưa lại cho Dương Hàn, anh đặt nó lên kệ tủ.
Tăng Thư nhìn quanh phòng sách của Dương Hàn, đúng là rất lớn còn có nhiều sách.
Ở gần cửa sổ để bàn làm việc, đối diện bên trái lại có bộ ghế sofa.
Có lẽ khi mệt anh ấy sẽ đến sofa nằm nghỉ.
"Em đang nghĩ gì vậy?" Dương Hàn thấy cô tập trung đến mức không còn để ý đến anh nữa liền hỏi.
"Không có gì.
Chỉ là cảm giác căn phòng này rất đặc biệt"
Dương Hàn phì cười, anh nhìn đồng hồ, 20 phút nữa bọn họ có thể xuất phát.
Lúc này bỗng nhiên mắt anh cảm giác khô rát khó chịu.
Có lẽ là do anh đã đeo kính áp tròng quá lâu lại không dùng thuốc nhỏ mắt nên bây giờ mắt mới khô như vậy.
Anh đi đến bàn làm việc lấy ra một bộ kính áp tròng cùng với dụng cụ gì đó.
Tăng Thư đi theo, cô im lặng đợi anh thay kính xong xuôi mới hỏi:
"Anh bị cận sao?"
"Ừm, em chê anh à?" Dương Hàn tay chống cằm nhìn cô đứng cạnh hỏi.
"Không có, chỉ là lúc trước thấy anh đeo kính, nhưng sau này không thấy nữa nên em nghĩ..." Tăng Thư dừng lại không nói nữa.
"Nghĩ anh đang giả vờ tri thức sao?" Dương Hàn nói trúng tim đen của Tăng Thư làm cô hai mắt đều mở to, miệng cười gượng.
"Không có không có" Tăng Thư từ chối không nhận.
Dương Hàn cười nhẹ giơ tay kéo mạnh cô về phía mình.
Tăng Thư bất ngờ liền ngã về phía trước, vừa vặn ngồi lên đùi anh.
Dương Hàn một tay ôm ngang eo giữ cô ngồi lên đùi mình, giọng nói trầm lại đầy từ tính:
"Bảo bối, em nhỏ người quá.
Nhìn xem, anh chỉ cần một bàn tay đã có thể giữ chặt hai tay em rồi" Dương Hàn vừa nói xong liền làm thử.
Quả thật là làm được.
Lúc này trong đầu anh hiện lên hình ảnh anh dùng một tay giữ chặt hai tay cô ở trên đầu, từ từ chiêm ngưỡng cơ thể của cô.
Nghĩ đến thôi cũng làm yết hầu của anh lăn lộn lên xuống dữ dội.
Dương Hàn cố giữ bình tĩnh ho khan một tiếng:
"Khụ, em phải ăn nhiều vào"
Khoảng cách lúc này của hai người càng gần hơn.
Ánh đèn lại rất sáng, cô có thể nhìn rõ khuôn mặt làm bao nhiêu người phải quay đầu nhìn theo của anh.
Nghe anh nói đến cô mới để ý.
Cô nhìn bàn tay to của anh đặt ở eo cô cùng với bàn tay của bản thân.
Quả thật có khác biệt.
Nhưng không phải vì cô ốm yếu mà là do anh quá cao lớn.
"Em đã ăn rất nhiều rồi, chỉ tại anh quá to người thôi"