Tăng Thư vừa về đến nhà liền đi vào phòng tắm trong phòng Dương Hàn.
Cô biết anh chỉ chuẩn bị đồ dùng hàng ngày cho cô duy nhất trong phòng tắm đó.
Cô trên xe mở điện thoại tình cờ nhìn thấy ngày hôm nay liền hiểu ra cảm giác vừa đau vừa khó chịu này là gì.
Nhưng đáng lẽ kì đèn đỏ của cô vẫn còn hai ngày nữa mới đến, có lẽ chỉ là đau bụng thôi nên Tăng Thư vẫn mang tâm trạng chủ quan như vậy.
Dương Hàn lo lắng không yên đi đi qua lại trước cửa phòng tắm đợi cô.
Đã hơn 20 phút mà Tiểu Vũ vẫn chưa ra, anh liền hỏi:
"Thư Thư, em không khỏe chỗ nào à?"
Bên trong im lặng không trả lời, Dương Hàn lại lần nữa nói, lần này giọng nói còn trở nên gấp gáp hơn lúc nãy:
"Em không trả lời anh sẽ mở cửa đi vào"
Bây giờ Tăng Thư mới lên tiếng, giọng nói yếu ớt:
"Em không sao, chỉ là rất mệt.
Anh có thể ra ngoài mua đồ giúp em được không?"
"Được, em muốn anh mua gì?" Dương Hàn trong lòng không yên, không biết bên trong là chuyện gì.
"Là băng vệ sinh...anh có thể tiện tay để bộ đồ bên ngoài không? Em...làm bẩn quần rồi" Tăng Thư trước giờ chưa nghĩ đến nói ra loại chuyện này với người khác giới lại xấu hổ như vậy.
Dương Hàn ừm một tiếng.
Tăng Thư bên trong nghe được tiếng bước đi của anh thì nhẹ lòng đi.
Không ngờ bản thân lại có cảm giác xấu hổ muốn chết được.
Nhưng bây giờ bụng cô đau đến mức không để ý chuyện đó được lâu.
Không lâu sau Dương Hàn đã quay về, anh gõ nhẹ cửa phòng tắm:
"Anh để đồ bên ngoài, em ra thay đi.
Anh ra hành lang đợi em" Dương Hàn biết cô da mặt mỏng, anh không muốn cô càng thêm lo lắng nên chủ động nói.
Tăng Thư nghe vậy mới yên tâm, cô quấn khăn quanh người rồi ra ngoài.
Tăng Thư nhìn thấy trên giường một bộ quần áo của Dương Hàn, bên cạnh là một gói băng vệ sinh, còn có cả [email protected] lót mới.
Cô vừa thay vừa không ngừng suy nghĩ, anh còn đi mua [email protected] lót, sao lại nhanh như vậy?
Lát sau Tăng Thư mở cửa muốn ra ngoài tìm Dương Hàn, nhưng khi vừa mở cửa đã thấy anh đứng kế bên đợi cô.
Cô nhất thời ngơ ngác nhìn anh không biết nên nói gì.
"Em nhìn anh cái gì? Bụng đau đến mức mất hồn rồi mà còn bảo không sao" Giọng nói trầm ấm xen vào giận dữ nói.
Dương Hàn nhìn vẻ mặt trắng đi mấy phần của cô thì càng lo lắng hơn.
Anh hai tay ôm cô trở vào phòng rồi nhẹ nhàng đặt cô ngồi trên giường.
Tăng Thư không hiểu tại sao Dương Hàn lại tức giận.
Cô giữ tay anh đang chống hai bên:
"Anh hung dữ với em"
Dương Hàn bất ngờ nhìn cô, anh đúng là có chút tức giận, giận cô nhịn đau còn không nói cho anh, nhưng anh làm gì hung dữ như vậy?!
"Anh không có"
"Anh có" Tăng Thư kiên quyết nói.
Dương Hàn khẽ thở dài, hai tay anh giữ chặt đầu cô, anh cúi đầu hôn môi cô.
Xong rồi lại hôn khắp nơi lên mặt cô.
Tăng Thư không hiểu anh đang nghĩ gì.
Cô giữ mặt anh để chặn lại:
"Anh có ý gì?"
"Trút giận" Nói rồi Dương Hàn lại tiếp tục hôn xuống khuôn mặt nhỏ của cô.
Lát sau Dương Hàn đã bình tĩnh trở lại, anh cầm tay cô hôn lên lòng bàn tay:
"Lần sau có xảy ra chuyện gì phải nói cho anh nghe, không được nói em không sao, hiểu không?" Dương Hàn không biết là do bản thân không thể khiến cô cảm giác muốn nuông tựa hay Tăng Thư vẫn không tin tưởng anh.
Dương Hàn vẻ mặt không giấu tâm trạng, hai mày nhíu lại nhìn cô.
"Em thật sự không sao, trước giờ đến mấy ngày này đều như vậy.
Tất nhiên sẽ rất khó chịu, nhưng mà qua hai ngày sẽ hết ngay" Tăng Thư dịu dàng nói như muốn dỗ dành người đàn ông trước mặt.
Dương Hàn lại hôn cô, giọng nói không giấu giận dỗi:
"Không sao gì chứ? Rõ ràng bây giờ muốn nói chuyện cũng không có sức"
Tăng Thư giơ tay ôm anh, thật sự cô rất mệt.
Cô ôm lấy anh, giọng nói nhỏ nhẹ bên tai:
"Phải, em rất mệt, muốn ôm anh"
Dương Hàn thấy cô đã xuống nước anh cũng không đôi co, anh đi xuống bếp lấy ly nước ấm lên cho cô uống.
Sau đó lại