Lúc này trong phòng học lớn Tăng Thư vẫn còn giảng bài.
Cô vừa đứng trên bục vừa chạy máy chiếu vừa nhấn mạnh lại các điểm quan trọng của bài học.
Bên dưới mọi người ai ai cũng đang im lặng tập trung nghe giảng.
Cạch.
Tiếng mở cửa vang lên thu hút không ít sự chú ý của mọi người trong lớp.
Dương Hàn bước vào, anh quét nhìn đám đông rồi dừng mắt ở chỗ Tăng Thư đang đứng ở bục.
"Xin lỗi, họ nói em đã kết thúc bài học nên tôi đến tìm em"
Bên dưới mọi người nhìn thấy người đàn ông lịch lãm đi vào thì xì xào một lúc.
Nghe ngữ điệu của anh thì biết mối quan hệ của hai người không đơn giản.
Tăng Thư hơi sững người một chút, cô nhìn đồng hồ vẫn còn 5 phút nữa.
Cô giúp anh giữ chút mặt mũi vậy.
"Không sao, anh có muốn ngồi ở đây đợi một chút không?"
Dương Hàn nghe vậy thì gật đầu: "Làm phiền rồi"
Anh đi đến một chỗ bàn của cô ngồi xuống, trong lúc chờ đợi ánh mắt dán chặt vào cô.
5 phút sau.
"Bài giảng hôm nay kết thúc.
Các em còn câu hỏi gì không?"
Tất cả sinh viên đều hiểu chuyện, thường ngày sẽ ríu rít ở lại lớp nói chuyện hoặc sẽ tìm Tăng Thư nói thêm vài câu.
Nhưng hôm nay ai cũng nhanh chóng ra khỏi lớp với tốc độ nhanh kinh khủng, thoáng chốc thì không còn bóng người.
Dương Hàn đợi cô dọn dẹp tài liệu xong thì đi đến chỗ cô, hai mắt ôn nhu nhìn cô:
"Em đến giờ ăn trưa rồi nhỉ?"
Tăng Thư ừm nhẹ một tiếng.
"Tôi giúp em chọn chỗ rồi.
Chúng ta đi thôi"
Tăng Thư nói qua loa vài câu đáp lại rồi cùng anh rời đi.
Dương Hàn nhìn cô mệt mỏi thì trong lòng lại dâng lên cảm xúc đau lòng kì lạ.
Anh lái xe đến một nhà hàng nhỏ ở ngoại ô, tuy không sang trọng nhưng mang lại không khí an tĩnh khó tìm kiếm ở thành phố.
Tăng Thư nhìn thấy tên quán thì hai mắt chớp nhẹ, anh cũng thật biết chọn chỗ.
Tăng Thư để Dương Hàn làm chủ chọn món.
Đợi nhân viên rời đi rồi Tăng Thư mới lên tiếng:
"Anh biết trước tôi làm việc ở đại học Phúc Đại rồi đúng không?"
Dương Hàn ừm nhẹ một tiếng.
Thực ra từ hôm đầu tiên cô cùng Huyền Thiên Phong và Du Uyên đến Tempted thì anh đã sớm để ý cô.
Tình cờ khi kiểm tra chứng mình thư của cô, nhân viên vô tình thấy thẻ nhân viên của cô ở đại học Phúc Đại.
Dương Hàn từ giây phút đó đã từ từ cẩn trọng bước vào cuộc sống của cô.
"Với ai anh cũng tuỳ tiện vậy sao?"
"Ý em là gì?" Dương Hàn nhìn vẻ mặt nghiêm túc coi màu cô hỏi ngược lại.
"Tôi không nhận mình là người tốt, chúng ta đùa giỡn đến đây đủ rồi" Tăng Thư nhớ bản thân cũng có ý trêu chọc anh nên cũng nhận một phần lỗi về mình.
"Ai nói với em là tôi đùa giỡn? Tôi nghiêm túc với em" Dương Hàn không hiểu có phải cách làm của anh có vấn đề hay không mà cô nàng cứ khăng khăng là anh tuỳ hứng nhất thời.
"Chúng ta đều là người lớn cả rồi, đừng đùa dai" Tăng Thư cảm giác không chân thật, làm gì có chuyện yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Hơn nữa điều kiện anh ta không tệ, lại hay lui tới quán bar.
Phụ nữ vây quanh không ít, cô cùng lắm chỉ là mục tiêu nhất thời.
Dương Hàn vẫn nhẫn nại với cô nhưng Tăng Thư nghe không lọt vào tai.
Bỗng cách đó mấy bước chân có người lên tiếng:
"Chị?"
Một cậu thanh niên còn đang mặc đồng phục trường cấp 3 Cao Vũ lên tiếng bước ra từ phía trong quán.
Tăng Thư nhếch mép cười nhẹ, cô giả vờ không nghe thấy gì.
"Chị có phải không?" Cậu thanh niên đó không bỏ cuộc dần tiến lại gần chỗ Tăng Thư.
Cô thở nhẹ ra một tiếng, ánh mắt xa lạ nhìn cậu thanh niên:
"Đừng gọi tôi là chị, chúng ta không thân vậy đâu"
Tăng Mặc Nhiên nghe vậy thì hơi ngượng.
Cậu dù gì cũng là con trai cùng cha khác mẹ của cô.
Vậy mà trước giờ Tăng Thư luôn dùng thái độ khinh rẻ đối xử với cậu.
Cậu cũng không muốn gặp mặt hai chị em cô, chỉ là cha cứ một mực ở lại thành phố này không chịu đi.
Hơn nữa ông cũng mở hẳn một nhà hàng này để tên cậu, giấy tờ cũng để rõ là cho cậu.
Tăng Mặc Nhiên không thể bỏ đi vậy được.
"Chị, chúng ta lâu rồi không gặp đừng..."
"Không phải tôi nói rồi sao? Đừng gọi tôi là chị, cậu không ngại nhưng tôi rất ngại" Tăng Thư không để cậu nói hết cậu thì cướp lời.
Tông giọng của cô tuy nhỏ nhưng mang khí thế dọa người đến đáng sợ.
"Đủ rồi, cô đừng quá đáng" Hạ Yến từ đâu xuất hiện lớn tiếng quát.
Mọi người ngồi xung quanh bắt đầu chú ý.
Thật phiền phức, ăn một bữa cũng không yên.
Tăng Thư có ý tốt nhắc nhở:
"Lớn tiếng như vậy làm gì? Sợ không đủ mất mặt sao?"
Hạ Yến cũng nhận ra, bà ta không phải loại người ngu ngốc.
Tình cờ chồng lại ra ngoài, Tăng Thư là người không ai có thể kiểm soát.
Bà ta chỉ sợ mang thiệt vào người.
"Cô đừng ở đây phá rối nữa, cũng đừng làm phiền con trai tôi"
Tăng Thư vốn dĩ muốn