Còn một tuần nữa là tới lúc nhà họ Cơ sắp xếp lại
danh sách đánh giá xếp hạng.
Thời gian này, Cơ Hương Ngưng đã không cần làm
thêm gì nữa, chỉ cần làm một bản báo cáo chỉ tiết
những tiến triển gần đây của công ty giao cho Cơ
Xuyên Hải. Những công việc cần làm sau đó, cô đã
trao đổi với Hoắc Khải sắp xếp ổn thoả rồi.
Nhân viên trong công ty hôm nay đều rất nghe lời,
bảo gì làm nấy, không có chuyện bằng mặt mà không
bằng lòng.
Đặc biệt là sau khi đạt được thoả thuận với Cơ
Xuyên Hải, Cơ Xương Minh cũng đã nói qua với mấy
kẻ thân tín là phải làm theo mệnh lệnh của Cơ Hương
Ngưng.
Tuy rằng không biết tại sao Cơ Xương Minh từ
trước đến nay vẫn không vừa mắt Cơ Hương Ngưng
nay bỗng nhiên lại đi nói giúp cô ấy, nhưng móc nối
đến việc dạo gần đây Cơ Xuyên Hải thường xuyên tới
công ty, mà Cơ Hương Ngưng còn mặt mày tươi tắn ra
tiễn khi ông ta rời đi, nên họ đoán chắc rằng, người
nhà này đã trở nên hoà thuận với nhau rồi.
Nghĩ cũng đúng, người ta đều mang họ Cơ mà.
Đều là con cháu trong nhà, thì có việc gì mà không
thể nói được.
Ngược lại là bản thân, trước đây đi theo Cơ Xương
Minh làm bao nhiêu chuyện, bây giờ Cơ Hương Ngưng
nắm quyền, nếu tiếp tục làm ăn vớ vẩn thì sợ là sẽ
thật sự bị sa thải.
Hơn nữa, theo tình hình hiện tại, nếu Cơ Hương
Ngưng thật sự muốn đuổi ai, sợ là ngay cả Cơ Xương
Minh cũng không thể nói giúp.
Thế là, cả công ty nhiệt huyết dâng trào, mỗi ngày
bận đến mức chân không chạm đất. Chỉ trong thời
gian mấy ngày ngắn ngủi, những chỉ số tích cực của
công ty đã theo xu thế phát triển rất tốt.
Cứ như thế, công việc của Cơ Hương Ngưng trở
nên vô cùng ít ỏi.
Là một trợ lý tổng giám đốc, việc cần làm của
Hoắc Khải lại càng ít hơn.
Do đó, Cơ Hương Ngưng lại cho anh nghỉ phép
mấy ngày, nói mỹ miều thì đó là phần thưởng.
Nhưng sự thật là do Ninh Thần đã hỏi thăm cô ấy,
nói phải đưa Hoắc Khải đi khám bệnh.
Vị bác sĩ tâm lý Phan Tư Mễ đó, Hoắc Khải đã gặp
lần thứ hai rồi. Lần này, rõ ràng là Phan Tư Mễ đã càng
trở nên chuyên nghiệp hơn.
Vừa lên tầng đã vẽ ra chỉ tiết kế hoạch ngày hôm
nay.
Đầu tiên là đi đến trường mẫu giáo chơi đùa cùng
trẻ em. Sau đó đi viện dưỡng lão quét dọn vệ sinh, ăn
cơm trưa xong thì đến công viên tản bộ, cho chim bồ
câu ăn.
Tiếp theo, đi ra quán hát Karaoke, buổi tối thì đi ăn
xiên que.
Nếu không phải bản thân cũng hiểu biết về tâm lý
học, có lẽ Hoắc Khải sẽ cảm thấy người này thật ra
chỉ muốn cầm tiền viện phí của mình đi ăn chơi.
Nhưng Ninh Thần thì đúng là nghĩ như thế thật.
Nhìn sơ đồ quy trình một lượt, cô cảm thấy rất khó
hiểu nên hỏi: “Làm như thế có tác dụng gì?”
“Chủ yếu là giúp anh ấy thả lỏng tâm trạng trước,
giải toả áp lực” Phan Tư Mễ giải thích đơn giản.
Ninh Thần vẫn không hiểu tại sao muốn thả lỏng
tâm trạng lại phải đến trường mẫu giáo chơi với trẻ
em. Hoặc đến quét dọn vệ sinh ở viện dưỡng lão.
Nhưng cô nghĩ rằng, dù sao người bạn đại học này là
người từng đi du học học về chuyên ngành này, chắc
sẽ không đến nỗi vì chút tiền này mà lừa cô.
“Đúng rồi, sắp tới tớ định tổ chức buổi họp lớp đại
học, sau khi tốt nghiệp, đã nhiều năm rồi chưa gặp
nhau, người trời nam, người đất bắc” Phan Tư Mễ nói.
“Họp lớp à?”, Ninh Thần như nghĩ đến điều gì đó,
cô liền hỏi: “Bây giờ cậu còn liên lạc với Hương Ngưng
không?”
Nụ cười trên khuôn mặt của Phan Tư Mễ chợt tắt,
Ninh Thần cũng hiểu ngay rằng mình đã hỏi điều
không nên hỏi, vội vàng tỏ ý xin lỗi.
“Hi vọng đây là lần cuối cùng cậu nhắc đến cô ta
trước mặt tớ” Phan Tư Mễ nói.
Ninh Thần không lên tiếng. Cô biết giữa hai người
bạn học cũ có ân oán rất lớn, cảm thấy đã qua nhiều
năm như vậy, cũng nên tháo gỡ khúc mắc rồi. Nhưng
cô không phải là người trong cuộc, cô không thể đưa
ra lời khuyên khi chính mình còn không có cách nào
hiểu được cảm nhận của hai người họ.
“Thôi, không nói chuyện này nữa, đến nhà trẻ đi.
Bên đó có lẽ đã bắt đầu vào giờ học rồi. Khoảng tám
giờ bốn mươi, bọn trẻ có hoạt động thể chất ngoài
trời” Phan Tư Mễ nhìn đồng hồ trên tay.
“Không đi có được không?”, Hoắc Khải đột nhiên
hỏi: “Tôi cảm thấy tôi không cần phải tiến hành trị liệu
tâm lý như thế này. Thật ra, thân thể của tôi rất khoẻ
mạnh, cứ coi như có một chút vấn đề thì cũng không
học, sau khi tốt nghiệp, đã nhiều năm rồi chưa gặp
nhau, người trời nam, người đất bắc” Phan Tư Mễ nói.
“Họp lớp à?”, Ninh Thần như nghĩ đến điều gì đó,
cô liền hỏi: “Bây giờ cậu còn liên lạc với Hương Ngưng
không?”
Nụ cười trên khuôn mặt của Phan Tư Mễ chợt tắt,
Ninh Thần cũng hiểu ngay rằng mình đã hỏi điều
không nên hỏi, vội vàng tỏ ý xin lỗi.
“Hi vọng đây là lần cuối cùng cậu nhắc đến cô ta
trước mặt tớ” Phan Tư Mễ nói.
Ninh Thần không lên tiếng. Cô biết giữa hai người
bạn học cũ có ân oán rất lớn, cảm thấy đã qua nhiều
năm như vậy, cũng nên tháo gỡ khúc mắc rồi. Nhưng
cô không phải là người trong cuộc, cô không thể đưa
ra lời khuyên khi chính mình còn không có cách nào
hiểu được cảm nhận của hai người họ.
“Thôi, không nói chuyện này nữa, đến nhà trẻ đi.
Bên đó có lẽ đã bắt đầu vào giờ học rồi. Khoảng tám
giờ bốn mươi, bọn trẻ có hoạt động thể chất ngoài
trời” Phan Tư Mễ nhìn đồng hồ trên tay.
“Không đi có được không?”, Hoắc Khải đột nhiên
hỏi: “Tôi cảm thấy tôi không cần phải tiến hành trị liệu
tâm lý như thế này. Thật ra, thân thể của tôi rất khoẻ
mạnh, cứ coi như có một chút vấn đề thì cũng không
phải là vấn đề gì quá to tát”.
Có thể vì câu nói trước đó của Ninh Thần khiến
tâm trạng của Phan Tư Mễ không tốt lắm, nghe thấy
Hoắc Khải nói như vậy, cô quay lại nhìn anh, nói: “Anh
Lý, anh là chồng của Ninh Thần. Theo lý mà nói, một
người ngoài như tôi không nên nói xen vào chuyện
sinh hoạt gia đình của hai người. Nhưng là một người
chồng, không nên giấu giếm tình trạng của mình
trước mặt vợ và bác sĩ. Anh nên hiểu rõ, cái gọi là
khoẻ mạnh, không phải chỉ anh nói là được. Về điểm
này, anh và Ninh Thần đều hiểu. Nếu không, cô ấy đã
không phải đưa anh đến tìm tôi. Cho nên, tôi hi vọng
anh có thể phối hợp trị liệu và mong anh hãy tin tưởng
vào chuyên môn của tôi!”
“Lý Phong, anh hãy tin tưởng Tư Mễ nhé. Thật ra
cũng không có gì khó xử cả. Em chỉ hi vọng anh