“Đừng để con bé chơi máy tính suốt ngày, không tốt cho mắt đâu!”, Ninh Thần dặn dò một câu rồi ra khỏi nhà.
Cho dù cách giao tiếp của họ không thân mật lắm, nhưng giọng điệu của cô ấy hôm nay đã hòa hoãn hơn hai ngày trước rất nhiều.
Đóng cửa lại, Đường Đường nhanh chóng chạy tới bàn học, mở ngăn kéo, lấy ra một bộ cờ tướng. Trải bộ cờ tướng bằng nhựa rẻ tiền lên bàn, cô bé nhìn Hoắc Khải đầy mong chờ: “Bố ơi, bố chơi cờ với con được không?”
Hoắc Khải vốn định gọi điện thoại cho Cơ Hương Ngưng, nhưng thấy vẻ chờ mong không sao giấu được trong ánh mắt của Đường Đường, anh vẫn chọn đáp ứng yêu cầu của con gái cưng trước đã.
Thấy bố đồng ý, Đường Đường phấn khích đến mức muốn nhảy lên. Cô bé nhanh chóng bày xong quân cờ của hai bên, ngẩng đầu liếc nhìn Hoắc Khải rồi tỏ ra do dự: “Bố ơi, hay là bố đi trước nhé?”
Chơi cờ tướng là một trong số ít những hoạt động chung của hai bố con nhà này.
Ban đầu Lý Phong dạy Đường Đường chơi cờ là vì muốn thể hiện bản lĩnh của người làm bố.
Nào ngờ Đường Đường có thiên phú dị bẩm trong phương diện này, chỉ chưa đầy một tháng đã “chặt chém” bố không còn mảnh giáp, khiến Lý Phong bực quá không bao giờ chơi cùng con bé nữa.
Bây giờ Đường Đường vẫn tưởng rằng trước mặt cô bé là ông bố chơi cờ siêu “gà” của mình ngày trước. Hoắc Khải cười cười, nếu đã là “tấm lòng” của con gái thì anh cũng không muốn nói nhiều, đi bừa một bước.
Đúng lúc này có người ấn chuông cửa, Hoắc Khải phải đi xong nước cờ thứ hai mới đứng dậy mở cửa.
Điều khiến anh ngạc nhiên là một người phụ nữ trẻ trung và xinh đẹp đang đứng ngoài cửa.
Cô ấy mặc áo vải chiffon màu nâu sáng cùng quần ống suông cạp cao màu xanh dương, chân đi đôi cao gót màu đen, cộng với lối trang điểm vừa vặn, thể hiện rõ được phong vị trưởng thành của phụ nữ.
Gương mặt kia cũng có dung mạo xinh xắn không kém gì Ninh Thần, trên sống mũi thẳng tắp là một đôi mắt sắc bén. Chỉ cần một cái đảo mắt của cô ấy dường như cũng đủ nhìn thấu người khác.
Người phụ nữ này chính Cơ Hương Ngưng trong trí nhớ của Lý Phong.
Hoắc Khải không ngờ sáng sớm hôm nay Cơ Hương Ngưng sẽ chủ động tìm tới tận đây.
“Sao hả, nhìn thấy tôi ngạc nhiên lắm à?”, giọng nói của Cơ Hương Ngưng hoàn toàn khác biệt với Ninh Thần, cực kỳ thanh thúy, bén ngọt như nhát dao cắt vào miếng đậu phụ vậy.
“Cũng khá kinh ngạc, vào đây ngồi đi, tôi đang định tìm cô đây”, Hoắc Khải nói rồi nhường đường cho cô ấy.
Thái độ của anh có vẻ khá tùy hứng, ít nhất thì không hề giống như muốn lấy lòng khiến Cơ Hương Ngưng thấy sửng sốt.
Trước kia, mỗi lần Lý Phong nhìn thấy cô ấy thì cứ như chuột thấy mèo, thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên nhìn cô. Thế mà hôm nay, trên người anh có một loại khí chất cao quý rất khó tả.
Loại khí chất này không thể nào diễn kịch được, mà toát ra từ trong cốt tủy.
Cơ Hương Ngưng nhìn Hoắc Khải mất mấy giây, tận tới khi giọng nói của cô nhóc Đường Đường vang lên: “Ôi, là dì Cơ!”
Bấy giờ biểu cảm của Cơ Hương Ngưng mới bình thường trở lại, cô mỉm cười đi vào phòng, nói với Đường Đường đang ngồi bên bàn: “Có nhớ dì không? Nè, dì mang quà cho con nè!”
Nói rồi, Cơ Hương Ngưng lấy từ trong túi xách ra một chiếc vòng tay Givenchy, bước tới cúi người đeo cho con bé.
“Cảm ơn dì Cơ!”, Đường Đường vui vẻ hôn lên mặt cô ấy một cái.
“Ngoan quá!”, Cơ Hương Ngưng tươi cười xoa đầu con bé, có thể nhìn ra, quan hệ của cô ấy và cô nhóc này rất tốt.
Nhìn Cơ Hương Nhưng rồi nhìn Hoắc Khải, Đường Đường bỗng nhiên buột miệng hỏi: “Bố ơi, hai người có chuyện gì cần làm ạ? Vậy lần sau bố con mình chơi cờ tiếp nhé”.
Câu nói rất ấm áp, nghe có vẻ ngoan ngoãn, nhưng dù sao thì trẻ con vẫn là trẻ con. Dù con bé có hiểu chuyện đến mức nào thì vẫn không biết ẩn giấu cảm xúc thực sự dưới đáy lòng.
Nhìn vẻ thất vọng khó lòng che giấu trong ánh mắt của cô nhóc, Hoắc Khải đâu nỡ để con gái phải thất vọng. Anh mỉm cười ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn: “Không sao đâu, bố có thể vừa chơi cờ với con vừa nói chuyện mà!”
“Thật chứ ạ!”, Đường Đường lập tức phấn khích trở lại: “Vậy thì bố thua cũng không được nói dì Cơ làm phiền bố đâu nha”.
“Yên tâm, bố sẽ không trách người khác đâu”, Hoắc Khải nói rồi nhìn về phía Cơ Hương Ngưng: “Cô ngồi xuống trước đi, tôi chơi với con bé một ván, vừa chơi vừa nói”.
“Anh không sợ tôi quay người đi luôn à?”, Cơ Hương Ngưng hỏi.
“Nếu cô dễ dàng bỏ đi như thế thì cũng không chạy đến đây sớm như vậy. Dù gì cũng là tầng lớp tinh anh của gia tộc lớn, không đến độ hẹp hòi như vậy, tranh giành cả thời gian với một đứa trẻ”, Hoắc Khải quơ tay hạ một quân cờ.
Cơ Hương Ngưng khẽ nhíu mày, cô có thể cảm nhận rõ ràng, người đàn ông này có sự khác biệt rất lớn với chính anh trong quá khứ, dù xét từ góc độ lời nói hay hành động.
Điều gì đã khiến anh thay đổi như vậy.
Cơ Hương Ngưng thử suy đoán một vài nguyên nhân, nhưng không chủ động hỏi thăm. Đối với cô mà nói, đích thân tới tận nơi này đã là giữ thể diện cho anh lắm rồi, sao có thể hỏi han gì thêm chứ.
Quan hệ của Ninh