Ninh Thần cũng rất sợ hãi khi nhìn thấy Hoắc Khải
nhặt thanh sắt lên, mặc dù vừa rồi cô đã sợ chết khiếp, thậm chí còn muốn tự tử để cứu lấy danh tiết của mình.
Nhưng nếu đánh hắn ta bằng một thanh sắt dày như
vậy, e rằng không chết thì cũng mất đi nửa cái mạng.
Người tự tử sẽ không nghĩ đến pháp luật vì nó không
liên quan gì đến người khác.
Nhưng làm hại đến tính mạng của người khác, nhất
định sẽ bị trừng phạt.
Ninh Thần cũng không phải loại người muốn lấy mạng
người khác khi bị ai đó xúc phạm, nên mặc dù rất muốn
Hoắc Đình Viễn chết nhưng cô vẫn can ngăn: “Lý Phong,
anh đừng…”
Cô chưa kịp nói xong, Hoắc Khải đã đi tới gần cô, đưa
cây gậy sắt trên tay cho cô và nói: “Em đánh hắn ta đi”.
“Hả?”, Ninh Thần sững sờ.
“Hắn ta thô lỗ với em, hắn ta còn có âm mưu không
tốt đối với em, nhất định phải đánh. Nếu như em muốn
đánh gãy luôn tay chân của hắn ta, anh cũng không có ý
kiến”, Hoắc Khải nhẹ nhàng nói.
Ninh Thần luống cuống tay chân, cô chưa từng gây gổ
với ai, cũng chỉ có một vài lần từng xảy ra cãi vã.
Làm sao cô ấy có thể tự mình làm những việc này
được chứ.
“Hay là bỏ đi anh…”, Ninh Thần do dự nói.
Hoắc Khải cũng không thuyết phục thêm nhiều, ném
thanh sắt về phía Đổng Thiên Thanh, nói: “Đánh gãy một
tay một chân hắn ta đi”.
Đổng Thiên Thanh cầm cây gậy sắt, không nói lời nào
mà đi thẳng về phía của Hoắc Đình Viễn.
Kể từ thời điểm gã làm điều đó thì gã đã xúc phạm
đến nhà họ Hoắc rồi, nên trong trường hợp này cũng
không còn gì đáng ngại.
Nhìn thấy Đổng Thiên Thanh đi tới, Hoắc Đình Viễn sợ
hãi hét lên: “Đổng Thiên Thanh, anh lại dám ra tay với tôi!
Anh, anh không muốn sống nữa hả!”
Đổng Thiên Thanh nhìn hắn ta, sau đó giơ thanh sắt
trong tay lên nói: “Là vì tôi muốn sống, nên mới phải đánh
cậu”.
“Anh dám ra tay! Anh lớn của tôi là Hoắc Khải, anh
dám dám động đến tôi, tôi liền bảo anh ấy…”
Nói được nửa chừng thì lời nói của Hoắc Đình Viễn đã
biến thành một tiếng hét thảm thiết.
Thanh sắt dày cộp đập vào cánh tay, tiếng vang lanh
lảnh, sắc mặt của Hoắc Đình Viễn đã trở nên trắng bệt.
Không đợi hắn ta kêu đến tiếng thứ hai, Đổng Thiên
Thanh lại giáng xuống một gậy, đánh gãy cả chân của hắn
ta.
Hoắc Đình Viễn ngã xuống đất, muốn ôm lấy cánh tay
nhưng chân cũng đang đau đến chết đi sống lại, trợn mắt
đến mức suýt ngất đi.
Mà biểu hiện của Đổng Thiên Thanh vẫn rất bình tĩnh,
giống như chỉ đang đánh một con chó hoang chứ không
phải đang đánh một cậu chủ nào đó của nhà họ Hoắc.
Hoắc Khải bước tới, mở điện thoại di động, phát đoạn
video trên đó.
Trong video, tất cả những gì Hoắc Đình Viễn đã làm
với Ninh Thần đều được ghi lại. Âm thanh khá rõ ràng. Ít
nhất, nếu nghe cẩn thận, còn có thể nghe được những gì
hắn ta nói.
“Đánh gãy một tay một chân của cậu chỉ là để dạy dỗ
chút ít, nếu như cậu bất mãn, tôi có thể cùng cậu đến nhà
họ Hoắc. Ngược lại tôi cũng muốn biết cậu ở trước mặt tổ
tiên của nhà họ Hoắc sẽ nhận được hình phạt như thế
nào”.
Nước mắt đau đớn của Hoắc Đình Viễn rơi xuống lã
chã, hai mắt đỏ hoe trừng lên nhìn Hoắc Khải, giống như
muốn chém chết người đàn ông này cả ngàn lần.
Nhưng đoạn phim đó cũng khiến cho hắn ta hiểu rằng,
lần này mình thật sự đã chọc sai người.
Vào thời khắc mấu chốt như vậy, người đàn ông này
trước hết vẫn có thể nắm giữ chứng cứ, xem ra cũng biết
rất rõ về nhà họ Hoắc.
Một trong những giáo huấn của tổ tiên nhà họ Hoắc
chính là: “Dù chết cũng không bắt nạt người yếu đuối,
không ức hiếp phụ nữ, không làm tổn thương trẻ em”.
Giáo huấn thứ hai của tổ tiên nhà họ Hoắc: “Không
gây họa cho người nhà”.
Giáo huấn thứ nhất là dạy cho người nhà họ Hoắc
hành động ngay thẳng, không để bụng lời nói của người
khác. Giáo huấn thứ hai là dạy phải để cho người khác
một con đường thoát, cũng giống như cho bản thân một
con đường lùi, làm việc không được quá tuyệt tình.
Đây đều là những chân lý cuộc sống mà tổ tiên nhà họ
Hoắc trải qua quá trình tranh đấu đã rút ra được, được
khắc trên bốn bức tường của đền thờ tổ tiên.
Người nào không tuân theo, lập tức vào đền thờ tổ
tiên cõng cây gai, đọc lại giáo huấn bảy ngày bảy đêm.
Trừ việc ăn cơm ra, miệng không thể ngừng, mắt không
thể ngủ. Nếu như làm sai, lập tức có người rút cây gai ra
quất vào người.
Đừng nói là cậu chủ nhà giàu từ nhỏ đã được cưng
chiều, ngay cả người bình thường quen chịu cực khổ
cũng ít ai chịu nổi.
Vì vậy, rất ít người nhà họ Hoắc chủ động gây chuyện
rắc rối.
Nhưng trong khu rừng lớn có đủ mọi loài chim chóc,
tất nhiên đã có giống loài quý giá thì cũng phải có giống
loài cặn bã, giống như Hoắc Đình Viễn vậy.
Bọn họ đều biết gia tộc đối với những người không
tuân theo giáo huấn của tổ tiên đều bị trừng phạt rất
nặng, vì vậy mỗi lần gây ra phiền toái, họ luôn sẽ nghĩ hết
tất cả mọi biện pháp để đè nó xuống.
Các vị cao niên trong gia tộc cũng chấp nhận hành vi
đó, chỉ cần không có ai tố cáo thì đều xem như là không
biết.
Nếu như Hoắc Khải thật sự đem cái video này đưa cho
nhà họ Hoắc xem, thứ bậc của Hoắc Đình Viễn trong gia
tộc chắc chắn sẽ bị thay đổi, đồng thời còn phải gánh
chịu hết khó khăn này đến trắc trở khác.
Không phí lời với hắn ta nữa, Hoắc Khải thu lại điện
thoại, quay người kéo Ninh Thần rời đi.
Ninh Thần trong lòng cũng rất hoang mang, chồng cô
lại làm việc dứt khoát như vậy, nói đánh gãy chân tay của
đối phương là lập tức đánh gãy, tuyệt đối không phải trò
đùa.
Mặc dù trong lòng cô cảm thấy rất nhẹ nhõm, nhưng
cô lại có chút lo lắng về chuyện rắc rối có thể phát sinh
trong tương lai.
Lúc này, Hoắc Khải đột nhiên như vừa nghĩ ra điều gì
đó, anh dừng lại, quay đầu nói với Hoắc Đình Viễn: “Còn
nữa, nếu như cậu còn muốn gây phiền phức cho tôi, thì
tốt nhất đừng nói chuyện này với tên anh lớn của cậu.
Nếu để cho tôi nghe được cậu dám làm điều đó, lần sau
tôi bảo đảm cậu so với bây giờ sẽ còn thê thảm hơn!”
Ngôi sao hy vọng của nhà họ Hoắc bây giờ chỉ là hàng
nhái, còn bản thân mới là hàng hiệu chân chính, Hoắc
Khải