Khoảng hai ba mươi phút sau thì bọn họ trở về nhà,
Ninh Thần và Đường Đường đi vào nhà trước, trong khi Hoắc Khải quay lại xách theo hộp trái cây.
Vừa lấy trái cây ra khỏi xe, anh đã thấy Đổng Thiên
Thanh đứng ở phía sau.
Khi Hoắc Khải quay lưng lại với gã, gã đàn ông tay đã
nhúng chàm này thật sự muốn giết Hoắc Khải ngay tại
chỗ, sau đó bỏ trốn.
Trên thực tế, gã chưa bao giờ từ bỏ hoàn toàn ý định
này, ngay cả khi đang lái xe, gã cũng nhiều lần tự hỏi liệu
bản thân có thể thoát tội nếu như gã ngụy tạo hiện trường
của một vụ tai nạn xe hơi.
Nhưng cho đến bây giờ, gã vẫn chưa thể hạ quyết
tâm.
Rủi ro quá lớn, quan trọng nhất chính là vẻ mặt bình
tĩnh của Hoắc Khải. Sự tự tin đó khiến cho gã không dám
nhúc nhích một chút nào.
“Vào nhà ngồi chút không?”, Hoắc Khải hỏi.
“Không”
“Vậy thì làm ơn tránh ra, anh đang chặn đường của tôi
đấy”. Hoắc Khải nói.
Đổng Thiên Thanh im lặng bước sang một bên, còn
Hoắc Khải thì xách trái cây vào nhà.
Vừa định vào nhà, giọng nói lại vang lên từ phía sau
anh: “Cậu vừa nói răng tôi phải bảo vệ vợ cậu. Ngoài việc
giữ bí mật, phần thưởng là gì?”
Hoắc Khải, quay đầu nhìn gã, khẽ cười: “Giá là ba
mươi ngàn tệ một tháng, nhưng tôi phải nợ anh trước. Lúc
nào có tiền nhàn rỗi trong tay, tôi sẽ giao cho anh một lần.
Yên tâm, tôi sẽ trả theo lãi ngân hàng, tính như là đần bù
cho anh”.
Đổng Thiên Thanh nghe vậy liền cảm thấy ngứa ngáy,
giá ba mươi ngàn tệ một tháng không phải thấp, Hoắc
Đình Viễn chỉ trả cho gã hai mươi ngàn tệ.
Nhưng mà Hoắc Đình Viễn trả lương đúng hạn hàng
tháng, còn tên này lại muốn nợ, đang đùa gì vậy?
“Anh cứ suy nghĩ rồi quyết định xem có muốn làm điều
đó hay không. Tôi chỉ có thể đảm bảo rằng tôi sẽ không
quyt tiền của anh. Nhanh thì từ ba đến năm tháng, chậm
nhất là một năm, nhưng tiền thì sẽ không thiếu một
đồng”, Hoắc Khải nói rồi bước vào nhà.
Cánh cửa đóng lại sau lưng anh. Nhìn cánh cửa đóng
chặt, Đổng Thiên Thanh nắm chặt tay.
Sau nửa phút, gã từ từ buông tay, rồi quay vào xe bỏ
đi.
Nghe thấy bên ngoài có tiếng xe khởi động, Ninh Thần
hỏi: “Anh không mời bạn anh vào trong ngồi sao?”
“Không cần, anh ấy thích một mình yên tĩnh“ Hoắc
Khải nói.
“Ồ,
Hoắc Khải nhìn Ninh Thần một cách khó hiểu rồi hỏi:
“Anh tưởng em sẽ hỏi anh yên tĩnh là ai chứ?”
Ninh Thần sững người một lúc, sau đó bật cười thành
tiếng, đấm nhẹ cho anh một cái rồi nói: “Anh bây giờ sao
mà lắm lời vậy chứ, thế mà cũng đùa được”.
Nói thế nào thì Ninh Thần cũng thật sự thích không
khí gia đình của cô ở hiện tại.
Ấm áp, đáng tin cậy, hạnh phúc và mỹ mãn.
Đó không phải là tất cả những gì mà một người phụ nữ
cần hay sao?
Cô vẫn luôn dễ dàng mãn nguyện như thế.
“Mà này, anh không hỏi em tại sao Phan Tư Mễ không
cho anh đi trị liệu tâm lý nữa sao?” Ninh Thần hỏi.
Hoắc Khải cùng Đường Đường đang chọn loại trái cây
mà cô bé thích, lắc đầu nói: “Còn hỏi gì nữa? Không đi thì
không đi thôi”.
“Tư Mễ nói rằng vấn đề của anh có thể là do mâu
thuẫn giữa vợ chồng mình. Cô ấy hy vọng rằng em cũng
có thể tham gia vào quá trình trị liệu này. Lý Phong, trước
đây em thật sự khiến anh chịu nhiều áp lực lắm sao?”
Hoắc Khải ngước nhìn lên, chỉ thấy nét mặt của Ninh
Thần tràn đầy lo lắng, thậm chí còn có chút tự trách.
Anh đứng dậy nói: “Đừng nghe lời cô ấy nói bậy bạ,
anh không có áp lực tâm lý gì cả. Nếu như nói trước kia
có không vui, cũng không phải là giả, nhưng anh cũng
biết, mọi chuyện đều là do anh tự gây ra. Cho nên bây giờ
anh đã cố gắng sửa sai. Nếu như anh đã nguyện ý sửa
chữa lại bản thân, sao có thể có áp lực gì được. Chỉ là sự
cố va chạm lúc trước có thể đã gây ra một bóng mờ trong
tâm lý, nên em đừng gấp như vậy, hãy cho anh chút thời
gian”.
Hai má Ninh Thần đột nhiên đỏ lên, cô liền nói: “Em có
gấp gì đâu. Còn không phải là em chỉ quan tâm đến sức
khỏe của anh…”
Hoắc Khải cũng biết trong những gì mình nói vừa rồi
có một chút mờ ám, vì vậy anh chỉ cười và không nói gì
nữa.
Ninh Thần cũng không sa đà vào đề tài này nhiều
thêm. Nếu như chồng cô đã nói tình hình của anh bây giờ
không liên quan đến chuyện trước kia, vậy thì cô sẽ tin
anh.
Tuy nhiên, Ninh Thần không hề biết rằng Phan Tư Mễ
thật sự đang nghi ngờ Hoắc Khải giả bệnh, nhất là sau khi
trò chuyện với Ninh Thần, cô ấy lại càng chắc chắn về
điều này.
Những mâu thuẫn trong gia đình có thể khiến cho đàn
ông mất hứng thú với vợ của mình. Nhưng đường cong
tâm lý của Hoắc Khải lại không phù hợp với lý do này.
Vì vậy, hoặc là anh ta đang thuộc trường hợp của một
loại bệnh tâm lý mới, hoặc là anh ta chỉ đang giả vờ mà
thôi.
Về suy đoán này, Phan Tư Mễ đã không nói với Ninh
Thần. Cô ấy dự định sẽ xác nhận nó trong lần điều trị tiếp
theo.
Ninh Thần đi qua mở máy vi tính, chuẩn bị tiến hành
công việc của hôm nay.
“Hay là hôm nay em nghỉ ngơi một chút đi, đừng để ý
đến chuyện làm ăn nữa”, Hoắc Khải khuyên cô.
Mới vừa trải qua một chuyện nguy hiểm như vậy, tỉnh
thần của cô nhất định phải rất mệt mỏi. Có kiếm ít một
ngày tiền cũng không sao.
Ninh Thần lắc đầu nói: “Công việc của cửa hàng trên
Taobao không dễ làm. Nhiều người bán hàng đến kiệt sức
trong một hai năm, nhưng cuối cùng doanh thu lại vẫn ảm
đạm như vậy. Em không muốn lãng phí bất kì cơ hội nào vì
sự lười biếng, chưa kể đến nguồn hàng đa dạng trong cửa
hàng của mình nữa. Tất cả đều đang trong giai đoạn tăng
trưởng, chỉ cần một ngày nghỉ cũng có thể khiến cho xu
hướng chung bị thay đổi”.
Nhìn thấy Ninh Thần nói chuyện quyết tâm như vậy,
Hoắc Khải không khỏi xúc động.
So sánh với lúc anh vừa sống lại trong cơ thể của Lý
Phong,