“Mẹ”, dường như Nhạc Văn Văn đã cảm nhận được
chuyện gì đó, cô bé ngẩng đầu lên, nhìn mẹ mình với vẻ
mặt bất an.
Cố Phi Dương nhìn về căn nhà nhỏ phía xa kia, một lúc
lâu sau cô ấy mới thở dài rồi cầm tay con gái, nói: “Chúng
ta đi thôi”.
“Về nhà ạ?” Nhạc Văn Văn hỏi.
Cố Phi Dương im lặng một hồi, sau đó trả lời với một
chút buồn bã xen một chút kiên định: “Chúng ta đi tìm
nhà mới”.
Buổi chiều, sau khi đưa Đường Đường đi học, Hoắc
Khải và Ninh Thần lại nhắc đến hoạt động giảm cân toàn
dân lúc trước.
Vài ngày trước, Ninh Thần trong lúc rảnh rỗi đã ở nhà
hoàn thiện lại kế hoạch và làm nó chỉ tiết hơn. Sau khi
Hoắc Khải xem một lượt thì cũng khen ngợi cô tỉ mỉ, đã có
phong thái của một người làm kinh tế rồi.
Lời khen của anh làm Ninh Thần cảm thấy ngại ngùng,
nhưng cũng vui ở trong lòng.
Tài kinh doanh của chồng cô đã được mọi người kiểm
chứng. Tất cả những ai từng tiếp xúc với anh trong lĩnh
vực này đầu khen anh không dứt miệng.
Trong đó, hai người quen thuộc nhất chính là em trai
cô Ninh Ngọc Lâm và bạn học đại học Cơ Hương Ngưng.
Trước mặt Hoắc Khải, Ninh Thần không dám tỏ vẻ tự
hào vì cô biết dù bản thân có cố gắng đến mấy thì cũng
rất khó để theo kịp người có tài năng trời sinh như anh.
Cô chỉ muốn cố gắng hết sức để bản thân không bị tụt
lại ở phía sau quá nhiều, ít nhất thì vẫn phải hiểu những
kiến thức cần hiểu.
Phương án đã hoàn thiện không có nghĩa có thể lập
tức tổ chức hoạt động ngay. Theo suy nghĩ của Hoắc
Khải, ít nhất phải tuyên truyền khoảng hai tuần để cho
mọi người mong chờ.
Quá trình diễn ra hoạt động có lẽ phải kéo dài đến ba
tháng nên không phải gấp.
Đến năm giờ, Hoắc Khải đi đón Đường Đường tan học.
Nhưng cô bé vừa nhìn thấy anh thì đã không vui nói:
“Chiều nay Văn Văn không đi học đó bố”.
Buổi trưa Hoắc Khải nấu sườn xào chua ngọt, Đường
Đường đem một hộp cơm đến định tặng cho Nhạc Văn
Văn nhưng lại mất công đem về.
Hoắc Khải chỉ an ủi cô bé mấy câu, có lẽ vì Nhạc Văn
Văn có chuyện gấp nên không tới được thôi. Nếu hôm nay
chưa tặng được thì để mai tặng vậy.
Ngày hôm sau, Hoắc Khải đến công ty. Trong quỹ của
công ty đã có thêm một trăm triệu, các chuyện cần xử lý
cũng tăng lên gấp bội.
Cơ Hương Ngưng cực kỳ hy vọng có thể sử dụng số
tiền một trăm triệu này một cách hữu ích nhất, từ đó nâng
cao thị phần của công ty.
Đồng thời còn phải phát triển kinh doanh, đạt được
càng nhiều lợi ích hơn.
Tất cả mọi chuyện gộp lại cứ như một ngọn núi đè
nặng lên khiến cô không thở nổi, cũng may còn có Hoắc
Khải giúp đỡ.
Đối với cậu chủ cũ của nhà họ Hoắc, chuyện mà một
trăm triệu có thể làm được, dù có nhiều nữa thì cũng chỉ
như học sinh đại học làm phép tính các số dưới mười mà
thôi.
Anh thuần thục giúp Cơ Hương Ngưng sắp xếp tư duy,
chuyện nào cần làm hôm nay, chuyện nào cần làm ngày
mai, chuyện nào cần làm ngày kia, vừa nhìn vào là hiểu.
Vì bị Cơ Hương Ngưng thúc giục cấp bách nên Hoắc
Khải ở công ty cả ngày liền, mãi đến sáu rưỡi tối Cơ
Hương Ngưng mới tha cho anh.
Sau khi về nhà, Hoắc Khải nhìn thấy con gái đang ủ rũ
ngồi trước bàn học.
Anh còn chưa kịp nói gì thì Đường Đường đã ngẩng
đầu mếu máo, nước mắt như sắp rơi xuống: “Bố, Văn Văn
đi đâu rồi ấy, cô giáo nói cậu ấy sẽ không đi học nữa!”
Hoắc Khải nghe vậy thì sửng sốt, Ninh Thần cũng
bước qua, thở dài: “Hôm nay thấy Nhạc Văn Văn không đi
học, con bé này liền làm ầm lên. Em đi hỏi cô giáo thì mới
biết là cô Cố đã làm thủ tục thôi học cho Văn Văn rồi”.
“Thôi học? Tại sao?”, Hoắc Khải không hiểu.
“Em cũng không biết, đến cô giáo còn thấy khó hiểu
cơ mà”. Ninh Thần đáp: “Em lại dẫn Đường Đường đến
phòng tập nhảy của cô ấy thì đã chẳng thấy người đâu
nưa rồi. Chủ nhà nói cô Cố đã trả phòng từ chiều qua và
dọn hết đồ đạc đi cả rồi”
Đường Đường càng nghe càng buồn, sau đó thì khóc
nức nở.
Trẻ nhỏ không chịu được chia xa, nhất là khi nó đột
ngột như vậy.
Đừng nói là cô bé, đến Hoắc Khải còn thấy chuyện này
quá bất ngờ.
Đang yên đang lành tự nhiên lại thôi học rồi chuyển đi,
mà lúc rời đi, Cố Phi Dương cũng chẳng nói với ai là đi
đâu.
Điện thoại của cô ấy cũng khóa. Từ điểm này thì có lẽ
là cô ấy đã rời khỏi thành phố này rồi, nếu không thì cũng
không nhất thiết phải xóa hết mọi phương thức liên lạc
của bản thân.
Trong lúc tiếp xúc với cô ấy, Hoắc Khải có thể cảm
nhận được tâm lý của Cố Phi Dương có vấn đề. Có lẽ là vì
cuộc sống lúc trước quá khó khăn, nếm trải đủ mùi vị tình
người, khiến cô ấy trở nên tự tỉ như thế.
Nhưng anh không ngờ Cố Phi Dương lại vì tự tỉ mà đã
rời xa nơi này.
Thấy con gái khóc không ngừng, Hoắc Khải chỉ có thể
đi tới ôm cô bé vào lòng rồi an ủi: “Không sao đâu, cô Cố
đưa Văn Văn đến nơi khác thôi mà, rồi bọn họ sẽ về thôi”.
“Nhưng ông ấy nói bọn họ sẽ không về nữa”, Đường
Đường nức nở.
Ninh Thần giải thích: “Chủ nhà nói, lúc trả phòng, ông
ấy đã hỏi cô Cố