Thời gian trôi qua chỉ như một cái nháy mắt, một ngày
chủ nhật khác lại tới, Ninh Thần từ sáng sớm đã đưa Hoắc
Khải đến chỗ Phan Tư Mễ, một đợt trị liệu tâm lý mới lại
sắp bắt đầu.
Hoắc Khải không quan tâm nhiều đến vấn đề đó, trong
thời gian này, anh nghĩ tốt hơn hết là nên tập trung quảng
bá các hoạt động của cửa hàng Taobao.
Nhưng sự quan tâm của Ninh Thần đã khiến cho anh
không nỡ từ chối, nên đành phải đi.
Phan Tư Mễ cũng đang đợi bọn họ trên tầng hai. Nhìn
thấy bọn họ đến, cô ấy lịch sự tiến lên chào hỏi, sau đó
nói với Ninh Thần: “Cậu không cần phải đi cùng trong
buổi tư vấn tâm lý này, nên cậu cứ trở về với con gái đi.
Sau khi xong việc tớ sẽ đưa chồng cậu về nhà với cậu”.
Ninh Thần không hề phản đối, quay sang Hoắc Khải
nói: “Anh nhớ phối hợp với Tư Mễ, việc ở cửa hàng đã có
em lo”
Hoắc Khải bất lực ừ một tiếng, sau khi Phan Tư Mễ
đuổi được Ninh Thần đi, cô ấy liền quay lại cầm sổ tay bảo
Hoắc Khải ngồi xuống ghế tựa.
Trong khi lật xem nội dung trong cuốn sổ, Phan Tư Mễ
nói: “Xem ra gần đây cả hai người đều rất bận rộn. Tôi
nghe Ninh Thần nói gần đây hai người đang tổ chức hoạt
động buôn bán gì hả?”
“Ờ, là sản phẩm giảm cân. Cô thì không cần đến nó”,
Hoắc Khải trả lời.
“Anh giỏi ăn nói thế này, thế có thường làm cho phụ
nữ vui vẻ không?”, Phan Tư Mễ cười hỏi.
“Vậy thì không có, tôi chỉ giỏi nói sự thật”.
Phan Tư Mễ sau khi nghe xong liền bật cười thành
tiếng, sau đó dường như vừa nghĩ ra điều gì, liền nói
thêm: “Nhân tiện, có một hôm khi tôi đi ngang qua một
tiệm hoa, tôi thấy anh cầm theo một bó hoa hướng dương
bước lên xe taxi. Không phải là mua tặng cho cô tình nhân
nhỏ nào đó chứ hả?”
Hoắc Khải có chút kinh ngạc, không ngờ lại bị Phan Tư
Mễ tình cờ bắt gặp như vậy, lắc đầu nói: “Làm gì có cô
tình nhân nhỏ nào, hoa đó là tôi mua tặng Ninh Thần”.
“Vậy nếu lúc đó tôi bước xuống xe, anh cũng sẽ mua
cho tôi một đóa hoa chứ?”, Phan Tư Mễ hỏi lại.
Hoắc Khải nhìn cô ấy, nghĩ đây lại là một liệu pháp tâm
lý mới, nên lắc đầu: “Không mua, tôi cũng không phải là
người theo đuổi cô, tại sao phải mua hoa cho cô”.
“Vậy là anh chỉ mua hoa cho những người phụ nữ mà
anh theo đuổi? Sống mới nguyên tắc làm sao”, Phan Tư
Mễ liếc mắt.
Thấy Hoắc Khải chỉ cười mà không lên tiếng, cô ấy hừ
một tiếng rồi nói: “Không có lợi lộc thì không dậy sớm, tôi
cũng chẳng có thời gian mà tán gẫu với anh nữa. Nói về
tình trạng thể chất gần đây của anh đi”.
Qua mấy lời tán gẫu vừa rồi, cô ấy cho rằng mình đã
thăm dò được suy nghĩ thật sự của Hoắc Khải.
Rõ ràng đã mua hoa cho người phụ nữ khác, lại nói
rằng bản thân sẽ không làm điều đó, đúng là đồ đạo đức
giả.
Nếu không phải vì đạo đức nghề nghiệp của mình,
Phan Tư Mễ sớm đã gọi điện trực tiếp cho Ninh Thần và
nói với cô ấy rằng trên đầu của cô ấy sắp sửa mọc thêm
một cái sừng rồi.
Hoắc Khải thì nào đâu biết câu trả lời vô tình của mình
lại khiến cho Phan Tư Mễ hiểu lầm anh sâu sắc đến như
vậy.
Đối với câu hỏi điều tra của Phan Tư Mễ, anh chỉ trả lời
một cách cầm chừng: “Cơ thể tôi không có gì khác lạ cả,
vẫn rất tốt”.
“Thành thật mà nói, tôi cũng tin rằng anh có sức khỏe
tốt. Làm chuyện nam nữ chắc cũng không thành vấn đề,
đúng không?”, Phan Tư Mễ hỏi.
Câu hỏi này có chút riêng tư và khiến cho cho người
khác phải ngượng ngùng, nhưng Hoắc Khải vẫn có thể đối
phó với mọi tình huống một cách dễ dàng, nên anh chỉ
cười nói: “Chuyện này thì cũng không cần phải khiêm tốn,
đúng là không thành vấn đề”.
Nghe thấy câu trả lời này, Phan Tư Mễ có vẻ như chỉ
đang ngồi gõ bàn phím, nhưng trên thực tế, trong lòng cô
ấy đã tự cho rằng Hoắc Khải chính là một tên cặn bã.
Cô ấy đã đưa ra phán đoán từ đường cong tâm lý
trước đó của Hoắc Khải. Cơ thể của Hoắc Khải không có
vấn đề gì, nhưng Ninh Thần vẫn nói rằng anh không thể.
Liên hệ với câu hỏi và câu trả lời vừa rồi, Phan Tư Mễ
đã kết luận rằng, “không thể” của Hoắc Khải chỉ nhằm
vào một mình Ninh Thần.
Có thể anh ta đã chán vợ nên không còn cảm thấy
hứng thú, chỉ trước mặt những người phụ nữ khác thì anh
ta mới thể hiện được sự ham muốn đầy nam tính của
mình.
Ví dụ như người phụ nữ xinh đẹp mà anh ta đã tặng
hoa lần trước.
Hồi đó, cô ấy đã đánh nhau với Cơ Hương Ngưng vì bị
bạn trai lửa dối, nên Phan Tư Mễ rất ghét những chuyện
dối trá như vậy. Nhưng cô ấy là người phụ nữ giỏi che
giấu tâm lý, nên cũng không bộc lộ nội tâm chán ghét một
cách thẳng thừng ra bên ngoài.
Vì người đàn ông trước mặt là một tên lưu manh, cô ấy
đương nhiên phải tìm cách để anh ta tự động bại lộ.
Dựa trên sự hiểu biết của Phan Tư Mễ về bản chất con
người, cô có thể dễ dàng vạch ra một kế hoạch để vạch
mặt người này.
Phan Tư Mễ mỉm cười nói: “Vì anh không bị bệnh nên
sau này không cần tư vấn tâm lý nữa, như vậy sẽ tiết kiệm
được thời gian. Nhưng nếu có dịp, chúng ta cũng có thể
đi uống trà cùng nhau. Tôi thực sự rất tò mò, lúc