Người môi giới nhìn vợ chồng Hoắc Khải bằng vẻ mặt
hâm mộ và kính sợ, thầm nghĩ trai xinh gái đẹp có khác,
ăn mặc bình thường nhưng tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm
chết voi.
“Tôi thấy cứ ở đây đi, không đi xem nơi khác nữa. Tiền
thuê nhà chuyển khoản hay nộp tiền mặt?” Hoắc Khải nói.
“Chuyển, chuyển khoản đi…“ trông Tả Mỹ Hoa hơi mất
tự nhiên.
Vừa rồi cô ấy không hẳn là cười nhạo, nhưng lại lộ rõ
sự khinh thường Hoắc Khải, bây giờ người ta nói mình là
người làm ăn lớn mấy chục triệu một năm thì cô ấy còn
nói gì được nữa?
Trong điện thoại của Ninh Thần có Wechat của Tả Mỹ
Hoa, cô lập tức chuyển tiền ngay. Tiền thuê nhà cộng với
phí quản lý vận hành, tất cả là bốn mươi chín ngàn ba
trăm.
Còn tiền điện nước gì đó đến tháng sau mới phải
thanh toán.
Điện thoại vang lên chuông báo chuyển khoản trên
Wechat, Tả Mỹ Hoa vô thức lấy điện thoại ra xem, thấy
gần năm mươi ngàn đã được chuyển đến thật, cô ấy mới
biết Ninh Thần không nói khoác.
Tả Mỹ Hoa biết với tình cảnh gia đình bọn họ lúc
trước, muốn lấy ra hai mươi ngàn tiền mặt cũng rất khó.
Bây giờ chuyển năm mươi ngàn nhanh gọn như thế,
chuyện này chứng tỏ điều gì?
Một là vay, hai là kiếm được.
Theo sự hiểu biết của Tả Mỹ Hoa với Ninh Thần thì cô
sẽ không dễ gì nói dối, cho dù cô muốn bảo vệ chồng thì
cũng sẽ không vi phạm nguyên tắc làm người của mình.
Ninh Thần có thể nhìn ra sự mất tự nhiên của Tả Mỹ
Hoa, cô biết chuyện kiếm mấy triệu một tháng có thể đã
kích thích cấp trên cũ của mình, vì vậy cô cố gắng nói với
giọng hiền hòa: “Chị Tả, tôi chuyển tiền cho chị rồi, ký tên
đi mau lên. Lát nữa chúng ta đi ăn với nhau, gần đây
Đường Đường cứ nhắc tới chị suốt, nói là lâu lắm rồi
không gặp cô Tả”.
Đường Đường dẻo miệng còn ngoan ngoãn, cô bé
luôn được mọi người trong cửa hàng quý mến, chuyển đề
tài sang cô bé cũng coi như để Tả Mỹ Hoa bình tĩnh lại.
Nhưng Tả Mỹ Hoa thực sự không hiểu, gia đình này
từng phải đau đầu vì mấy chục ngàn, vì sao chỉ hai, ba
tháng đã làm ăn với quy mô lớn như thế được?
Phải biết rằng cô ấy làm cửa hàng trưởng trong cửa
hàng quần áo, lương tháng hơn mười ngàn, lương của
chồng cũng xấp xỉ.
Hai vợ chồng chỉ tiêu dè sẻn, mất sáu, bảy năm mới
tích cóp được một triệu để thanh toán trước cho văn
phòng, tốc độ này đã không coi là chậm rồi.
Sáu, bảy tăm tiết kiệm được một triệu, đại đa số các
gia đình trong nước đều không làm được, Tả Mỹ Hoa còn
luôn cảm thấy tự hào vì chuyện này.
Có lẽ bọn họ chưa sánh bằng những nhà giàu khác,
nhưng trong tầng lớp này thì cũng coi như có điều kiện
kinh tế tốt.
Nhưng những gì Ninh Thần nói khiến cô ấy cảm thấy
ngơ ngác.
Số tiền mà mình tiết kiệm nhiều năm như thế chỉ bằng
lợi nhuận một tuần của người ta, thế này thì so sánh thế
nào được?
Vốn dĩ Ninh Thần còn định mời Tả Mỹ Hoa ăn cơm để
bày tỏ lòng biết ơn với cô ấy, nhưng hiện tại Tả Mỹ Hoa
đang rất lúng túng, sao cô ấy lại đồng ý cho được?
Đã thế Hoắc Khải còn ở ngay bên cạnh, nhìn thấy
người đàn ông này, cô ấy càng cảm thấy như có kiến bò
trên người.
Tả Mỹ Hoa lấy cớ là còn có chuyện ở cửa hàng quần
áo để đi ngay.
Nhìn theo bóng lưng vội vã của Tả Mỹ Hoa, Ninh Thần
hơi hụt hãng, cô nói với Hoắc Khải: “Có phải chị Tả giận
rồi không?”
“Chị ấy không giận, chỉ cảm thấy tâm lý mất thăng
bằng thôi”, Hoắc Khải an ủi.
Ninh Thần cũng có thể hiểu được điều này, cô thở dài
một hơi rồi không nói gì nữa.
Sau khi thuê được phòng làm việc, Ninh Thần muốn ở
lại quét dọn nhưng bị Hoắc Khải kéo đi. Bình thường làm
việc nhà đã đủ vất vả rồi, không thể để cô quét dọn
phòng làm việc được.
Bỏ ra mấy trăm tệ để thuê nhân viên vệ sinh, vừa
nhanh vừa đẹp.
Chất lượng của tòa nhà này rất tốt, lúc nhận phòng đã
được lắp đặt đầy đủ tiện nghi, dụng cụ gia đình đầy đủ,
không có gì để thu dọn hết.
Bởi vì vẫn còn thời gian, Hoắc Khải dẫn Ninh Thần đi
đăng ký công ty.
Anh đã nghĩ chuyện này lâu lắm rồi, kinh doanh đơn
độc không phải kế hoạch lâu dài, muốn phát triển mạnh
mẽ thì nhất định phải có công ty.
Không chỉ tiện bề làm việc mà còn có rất nhiều tác
dụng.
Ví dụ như mua xe hay vào khách sạn cũng có thể miễn
thuế với lý do đó là vốn kinh doanh.
Ninh Thần thì không nghĩ xa như thế, dù sao mấy
tháng trước cô còn không làm tốt chức trách của nhân
viên bán hàng trong cửa hàng quần áo.
Bây giờ chỉ nhoáng một cái mà cô đã thành