Đến cả Phan Tư Mễ cũng đảo mắt nhìn người kia rồi
nói một câu không mặn không nhạt: “Không cần biết thế
nào, nếu đã gọi rượu vang rồi thì không cần nói nhiều
nữa!”
Người kia nói năng thẳng thắn, Hoắc Khải cũng chẳng
buồn để tâm. Dạng tép riu thiếu đầu óc này căn bản
không đáng để anh bận lòng.
Chừng mười phút sau, nhân viên phục vụ mang
những thứ mà Hoắc Khải đã yêu cầu tới, các loại chất
lỏng được đựng trong các bình nhỏ.
Đám đông nhìn xong không hiểu thứ này là gì, cũng
ngại hỏi, nhân viên phục vụ có lẽ cảm thấy họ còn chưa
đủ lúng túng nên háo hức nhìn Hoắc Khải: “Thưa anh,
nếu có thể, xin anh cho phép chúng tôi quay lại hình ảnh
anh pha chế rượu, được chứ ạ?”
Hoắc Khải gật gật đầu: “Được!”
Phan Tư Mễ thì thoáng nhíu mày, cô ấy nói: “Pha chế
cocktail thôi mà, có gì đáng để quay đâu!”
Nhân viên phục vụ nhìn cô ấy với biểu cảm áy náy:
“Thực sự xin lỗi nếu làm phiền các vị dùng bữa, mong
các vị thứ lỗi! Vì loại cocktail này cả thế giới chỉ có
bartender Joel Heffernan của câu lạc bộ Melbourne mới
pha chế được, khi xưa anh ấy pha chế một ly cocktail này
có thể bán với giá mười hai ngàn đô la Mễ. Thế nên
chúng tôi thực sự rất háo hức khi thấy có người đích thân
pha chế loại cocktail này trong nhà hàng của mình”.
Đám người kia nghe xong mà trợn mắt há miệng.
Trong mắt họ, một chai rượu vang đỏ bán với giá hai
mươi ngàn tệ đã là giá trên trời rồi.
Mà một ly cocktail được bán với giá mười ngàn đô la
Mễ, chưa từng nghe nói bao giờ.
Nhưng rõ ràng là nhân viên phục vụ sẽ không được
phép nói dối, nhất là trong nhà hàng món Âu cao cấp như
thế này.
Họ nhìn về phía Hoắc Khải, trên gương mặt của đa số
họ mang theo biểu cảm mất tự nhiên.
Nếu ban nãy chai rượu vang mà anh gọi là trùng hợp,
vậy thì ly cocktail chỉ có một người biết pha trên khắp thế
giới này là gì?
Đúng lúc này, Phan Tư Mễ cất tiếng hỏi: “Nếu chỉ có
một vị bartender biết pha, làm sao Lý Phong biết được?
Không phải anh nghĩ chúng tôi không hiểu gì nên định lừa
người ta đấy chứ”.
Cô ấy vừa nói xong câu này, đám đông lập tức hùa
theo.
Không sai, nhất định là lừa bịp, dạng người như anh
ta làm sao pha chế được ly cocktail cao cấp như thế?
“Từng có duyên được học qua, còn về việc có phải
lừa bịp hay không, cũng không quan trọng. Chỉ cần Ninh
Thần thích uống là được”, Hoắc Khải bình tĩnh đáp lại.
Nhân viên phục vụ ở bên cạnh không ừ hử gì. Có phải
lừa bịp hay không, đợi Hoắc Khải pha chế xong là biết
ngay.
Loại rượu cocktail đặc chế này tuy số lần được bán ra
bên ngoài chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng cũng chính
vì cực kỳ đắt đỏ và hiếm hoi, nên các quy trình được
người ta ghi hình tỉ mỉ.
Đối với một nhà hàng cao cấp mà nói, chỗ của anh có
rượu cao cấp hay không không quan trọng, quan trọng là
anh có hiểu biết gì không.
Nếu anh không hiểu, dù rượu cao cấp đến mấy cũng
vô dụng.
Người trong giới thượng lưu thực sự trước nay luôn
thích tìm hiểu về một người hoặc một nhà hàng từ cách
ngắt câu nhả chữ, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà
có những dự án mới chỉ hoàn thiện bản trình chiếu PPT
thôi đã kiếm được một khoản tiền lớn.
Năm xưa thân phận Hoắc Khải cỡ nào cơ chứ?
Bartender Joel Heffernan của câu lạc bộ Melbourne kia
tuy không phải người tầm thường, nhưng đối với người
thừa kế của một gia tộc đỉnh cao thì anh ta cũng không
đáng kể gì lắm.
Chỉ cần xòe đủ tiền thì dạy anh vài chiêu có gì nề hà.
Trước mặt mọi người, Hoắc Khải trộn các loại chất
lỏng mà nhân viên phục vụ mang tới theo một tỉ lệ và
trình tự nhất định, trong quá trình có cả những động tác
mà người bình thường khó lòng lý giải được.
Trong mắt những kẻ như Ngưu Kiến Bân thì động tác
của anh chẳng khác gì lòe thiên hạ, nhưng nhân viên
phục vụ cầm điện thoại thì tỏ ra cực kỳ tán thưởng.
Người này nhìn ra được, động tác pha chế của Hoắc
Khải rất chuyên nghiệp, nhất là vài thủ pháp đặc thù chỉ
có bartender cao cấp mới có thể sử dụng thuần thục,
người bình thường trông chúng rất đơn giản, trên thực tế
là không thể nào làm được.
Khoảng năm phút sau, một ly rượu cocktail tinh tế
xuất hiện trước mặt mọi người.
Phần đáy dưới cùng có màu trắng thuần khiết, ở giữa
có màu vàng như phô mai, đồng thời còn dựng thành
hình đỉnh núi, mà tầng trên cùng là màu trắng trong,
khiến ly rượu giống như hình ảnh ngọn núi tuyết phản
chiếu dưới mặt nước. Chẳng qua ngọn núi tuyết này có
màu vàng, nhưng không hề kém hài hòa, ngược lại có
thêm chút phong tình của vùng cao nguyên.
Mùi thơm của rượu cùng vài loại nguyên liệu phụ khác
hòa quyện với nhau, phân tầng rất rõ, chỉ cần ngửi
thoáng qua đã thấy thỏa mãn lắm rồi.
Chậm rãi đưa ly rượu cocktail có giá cao ngất trời này
tới trước mặt Ninh Thần, Hoắc Khải mỉm cười nói: “Nếm
thử xem!”
Nhân viên phục vụ cầm điện thoại ở bên cạnh lộ rõ vẻ
hâm mộ: “Ly rượu cocktail này giống hệt với ly rượu trong
video ghi hình mà chúng tôi xem được, từ động tác
chuyên nghiệp của anh ấy là đoán được mùi vị chắc cũng
không tệ. Có thể uống được ly cocktail như thế, chị đúng
là quá may mắn, cũng làm người ta phải ngưỡng mộ!”
Ánh mắt chăm chú của đám đông và lời khen ngợi từ
nhân viên phục vụ khiến gò má Ninh Thần thoáng ửng
đỏ.
Cô cảm thấy mình thực sự may mắn khi có được một
người chồng tuyệt vời như thế. Không cần biết mùi vị của
ly cocktail này thế nào, chí ít thì cảm giác được cưng
chiều của hiện tại cũng đủ khiến cô hài lòng.
Cho dù chai rượu vang kia có giá trên trời thì đã sao,
chẳng qua cũng chỉ là một chai rượu mà đám đông chia
nhau uống, riêng mình cô được tận hưởng ly cocktail do
chính tay Hoắc Khải pha chế và có một không hai trong
bữa tiệc này.
Dè dặt bưng ly rượu lên như nâng một bảo bối