Đây là một câu nói đùa trên mạng nhưng lại khiến cho
Cơ Xương Minh tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, sau
đó hắn ta chửi thề mấy câu rồi đi ra ngoài.
Nữ thư ký sợ sệt nhìn Cơ Hương Ngưng, cô ta không
dám kiêu ngạo như mọi khi nữa, làm ở công ty đã lâu nên
cô ta biết được lúc nào là tình hình tốt và lúc nào là xấu.
Bây giờ Cơ Hương Ngưng đang nắm quyền trong tay,
cô ta có…
18:03 .1l4Gí8 ›
< Chương 30: Bạt tai!
Đây là một câu nói đùa trên mạng nhưng lại khiến cho
Cơ Xương Minh tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, sau
đó hắn ta chửi thể mấy câu rồi đi ra ngoài.
Nữ thư ký sợ sệt nhìn Cơ Hương Ngưng, cô ta không
dám kiêu ngạo như mọi khi nữa, làm ở công ty đã lâu nên
cô ta biết được lúc nào là tình hình tốt và lúc nào là xấu.
Bây giờ Cơ Hương Ngưng đang nắm quyền trong tay,
cô ta có kiêu căng hơn nữa thì cũng chỉ tự tìm đường chết
mà thôi.
“Tổng giám đốc Cơ, nếu không có chuyện gì nữa thì
tôi, tôi xin phép ra ngoài trước ạ”, nữ thư ký lắp bắp nói.
Cơ Hương Ngưng bĩu môi, chán ghét xua tay, thậm chí
cô còn không có hứng thú nói chuyện với cô ta.
Phòng họp trong phút chốc trở nên yên tĩnh hơn hẳn,
bỗng Hoắc Khải tiến vào, cười nói: “Chúng mừng tổng
giám đốc Cơ, chào mừng trở thành đại diện Thương mại”.
“Khéo mồm đấy!“ Cơ Hương Ngưng nói cho có nhưng
nụ cười trên mặt đã để lộ tất cả.
Cô thật sự vô cùng bất ngờ khi được trở thành một
trong những đại diện Thương mại, cho dù có nằm mơ
cũng không thể nào tưởng tượng được bản thân lại có thể
thắng Cơ Xương Minh.
Mà tất cả những điều này đều là lợi ích do Hoắc Khải
mang lại cho cô. Nếu không có người đàn ông này thì có
lẽ bây giờ Cơ Hương Ngưng đã bị đuổi việc rồi.
18:04 .1l4Gí8 ›
‹ Chương 30: Bạt tai!
“Anh thật sự muốn làm trợ lý của tổng giám đốc ư?”,
Cơ Hương Ngưng đột nhiên hỏi.
“Đương nhiên rồi, ít nhất lương cũng cao hơn lương tài
xế ” Hoắc Khải trả lời.
“Được, lát nữa tôi sẽ gọi điện cho phòng nhân sự đổi
vị trí làm việc cho anh”, Cơ Hương Ngưng nói, sau đó đưa
tay ra rồi nói một cách nghiêm túc: “Dù sao thì, lần này
cảm ơn anh nhiều nhé.”
“Không có chỉ”, Hoắc Khải cười rồi bắt tay cô.
Bên ngoài phòng họp, Cơ Xương Minh đang nhanh
chóng đuổi theo Cơ Xuyên Hải, cảm thấy không cam tâm,
nói: “Chú Ba, chú định đi như thế này sao?”
“Không đi thì còn làm gì nữa? Còn ở lại để làm trò cười
à?” Cơ Xuyên Hải lườm hắn ta một cái rồi mắng: “Chẳng
phải nghe ngóng được việc thu mua không thành công
sao? Rồi người đại diện Thương mại cũng là anh còn gì?
Tại sao bây giờ lại thành ra thế này?“
“Cháu, cháu cũng không biết nữa…“ mặt mày Cơ
Xương Minh ủ rũ, hắn ta cảm thấy vô cùng khó hiểu, tại
sao chỉ trong một đêm, dường như cả thế giới đều quay
lưng lại với hắn ta.
Cơ Xương Minh có thể cảm thấy được có gì đó không
đúng, nhưng chỉ là hắn ta không thể hiểu tại sao lại như
vậy.
18:04 „14G ›
< Chương 30: Bạt tai!
“Đồ phế vật!“ Cơ Xuyên Hải tiếp tục mắng: “Ngay cả
một đứa con gái nhánh phụ cũng không lo liệu được, anh
còn làm được việc gì nữa!”
Cơ Xương Minh bị mắng đến mức không ngước đầu
lên được, cũng không dám phản bác, chỉ có thể gượng
cười đi theo tiễn Cơ Xuyên Hải ra khỏi công ty.
Cho đến khi Cơ Xuyên Hải rời đi, lúc này nụ cười cứng
nhắc trên mặt Cơ Xương Minh mới biến mất, hắn ta chửi
rủa vài câu, sau đó quay người ngẩng đầu nhìn lên phòng
làm việc của Cơ Hương Ngưng.
“Con đàn bà thối tha này, cứ đợi đấy!“ Cơ Xương Minh
nói một cách hằn học.
Rõ ràng là con cháu dòng chính lại thua một đứa lai
tạp bên ngoài, điều này đối với Cơ Xương Minh mà nói,
thật sự là một sự sỉ nhục. Nếu truyền ra ngoài chắc chắn
sẽ bị mọi người chê cười.
Hắn ta không thể chịu nổi sự sỉ nhục như vậy, nên
nhất định phải tìm cách để gỡ gạc lại tình hình!
Còn đối với Cơ Hương Ngưng thì hôm nay quả là một
ngày đẹp trời.
Như thường lệ, Hoắc Khải tan tầm vào khoảng sáu giờ,
nên Cơ Hương Ngưng được tài xế thứ hai chở về nhà.
Đương nhiên, hiện tại anh đã được thăng chức thành
trợ lý tổng giám đốc rồi, không còn là tài xế nữa. Sáu giờ
18:04 .il4G(8 ›
< Chương 30: Bạt tai!
tan làm cũng chăng có ai dám nói tiêng nào.
Đây cũng là lúc Đường Đường tan học, Ninh Thần đã
đón cô bé và đưa đến tiệm quần áo nơi cô làm việc.
Nhưng còn một tiếng nữa mới đến giờ Ninh Thần tan
ca.
Suy nghĩ một hồi, Hoắc Khải cảm thấy hôm nay là
ngày mình được “thăng chức”, đáng lý anh phải đưa hai
mẹ con đi ăn một bữa mới đúng. Tranh thủ chẳng còn
việc gì làm, anh bèn đi thẳng đến cửa hàng quần áo mà
Ninh Thần làm việc.
Cửa hàng quần áo cách công ty không xa lắm, chẳng
mấy chốc Hoắc Khải đã đến nơi.
Nhưng khi vừa đến cửa, anh bỗng nghe thấy một âm
thanh ồn ào truyền đến.
Anh đứng nhìn ở cửa, sắc mặt đột nhiên chùn xuống.
Chỉ nhìn thấy Ninh Thần đang lấy tay che mặt, còn bị
một người phụ nữ chỉ trỏ chửi mắng thậm tệ, ở bên có
mấy nhân viên của tiệm đang an ủi cô, cũng có một số
kéo người phụ nữ kia lại.
Đường Đường được một nhân viên ở gần quầy tính
tiền ôm lại, trông cô bé vô cùng tức giận, liên tục hét về
phía người phụ nữ: “Bà là người xấu, không được đánh
mẹ cháu!”
“Đường Đường, đừng nói lung tung!” người nhân viên
ôm Đường Đường thì thầm quở trách.
18:04 „il4G(8 ›
‹ Chương 30: Bạt tai!
Người phụ nữ chỉ vào Ninh Thần, mắng mỏ chửi bới:
“Con điếm này, nghĩ rằng xinh đẹp là có thể làm hồ ly tinh
sao? Bà đây hôm nay phải đánh chết mày!”
Vẻ mặt Ninh Thần đầy uất ức và phẫn nộ, cô chỉ ôm
mặt mà không nói gì, nhưng nhìn qua khe hở có thể thấy
được mặt cô đang sưng phồng lên, rõ ràng là cô vừa bị
tát.
Cũng do cô xui xẻo, vừa rồi có vài vị khách đến, một
người đàn ông trong số đó thấy Ninh Thần xinh