Cô cười lạnh một tiếng: “Vậy à, thật thế thì anh đúng
là thiên tài rồi. Nếu tôi nhớ không nhầm, ngày trước khi tôi
mở cửa hàng trên Taobao, anh cũng nghĩ việc đó đơn giản
lắm mà. Tới lúc coi xong cái đống quy tắc phức tạp kia thì
anh lại kêu không hiểu gì. Sao nào? Bỗng nhiên được mở
mang đầu óc à?”
Hoắc Khải ngây người, giờ anh mới nhớ lại, lúc Ninh
Thần mới mở cửa hàng, quả thực Lý Phong chỉ cần đọc
đống quy tắc đó là thấy hoa mắt chóng mặt. Với một
người không hiểu về quản trị kinh doanh, đừng nói là mới
đọc vài lần, dù cho có đọc thuộc làu những quy tắc đó đi
nữa thì cũng chưa chắc có thể vận dụng chúng một cách
tốt nhất.
Nhìn thấy biểu cảm không mấy vui vẻ của Ninh Thần,
dù trong lòng Hoắc Khải thầm mắng mỏ, nhưng chỉ có thể
đáp: “Không phải đột nhiên hiểu biết đâu, mà thật ra anh
cũng từng tự học mấy kiến thức này”.
“Bớt dùng chiêu này đi, tôi không cần biết ai dạy anh
mấy thứ này, và cũng chẳng cần biết anh bỏ ra bao nhiêu
tiền để nhờ người giúp đỡ, nhưng nếu như anh muốn tôi
nghỉ việc thì bỏ ngay ý nghĩ đấy đi, không bao giờ!” Ninh
Thần Lạnh lùng nói, xoay người đi về hướng phòng tắm.
Trong lòng cô có lẽ đã sớm cho rằng, chồng của mình
vừa nội trợ vừa mở cửa hàng, tất cả đều là để che mắt cô.
Bước đầu là dựa vào việc nội trợ để cải thiện hình
tượng bản thân, sau đó dùng doanh thu của cửa hàng
trên Taobao khiến cô lơ là cảnh giác, cuối cùng sẽ bắt cô
thôi việc để ở nhà livestream bán hàng.
Một khi đã thôi việc rồi, mà cái việc livestream bán
hàng kia lại còn không thuận lợi, thì sẽ phải làm sao?
Lúc đó, chỉ có thể bán nhà thôi!
Có lẽ Hoắc Khải cũng chẳng thể ngờ được, vì trước
đây Lý Phong để lại cho Ninh Thần toàn những ấn tượng
xấu, nên bây giờ cô cũng nhìn nhận tất cả mọi thứ anh
đang làm theo hướng vô cùng tiêu cực.
Lắc đầu bất lực, Hoắc Khải thật sự muốn lôi linh hồn
của Lý Phong ra mà đánh một trận nhừ tử.
Anh ta ngốc tới mức bị chính vợ mình khinh thường
như vậy, đúng là quá vô dụng!
Đêm đó, tất nhiên Hoắc Khải vẫn phải ngủ trên sofa.
Mặc dù cuộc nói chuyện đêm hôm trước không hề
suôn sẻ, nhưng hôm sau Hoắc Khải vẫn dậy sớm để
chuẩn bị bữa sáng.
Cô nhóc Đường Đường rất hài lòng về bữa sáng, ăn
liền một lúc hai quả trứng ốp la, hai ly sữa nóng, lại còn
thêm ba cây xúc xích chiên, nhiều tới mức bụng căng
phồng lên.
Hôm nay là thứ 7, nhưng Ninh Thần đã sắp xếp cho
Đường Đường học thêm tiếng Anh, vì vậy cô bé vẫn phải
đi hoc
Vừa ăn xong bữa sáng, Ninh Thần chẳng nói chẳng
rằng đã đưa con gái đi học, bầu không khí bất hoà thấy
rõ.
Đóng cửa phòng lại, Hoắc Khải lại tiếp tục thở dài, dù
gì trước đây anh cũng là người thừa kế của nhà họ Hoắc,
vậy mà giờ lại bị một người phụ nữ đã có chồng đối xử
lạnh nhạt như vậy. Nghĩ lại quá khứ huy hoàng ngày xưa,
thật đúng là khiến người ta thổn thức không thôi.
Dù trong lòng chẳng mấy vui vẻ, nhưng Hoắc Khải
cũng không vì thế mà bỏ cuộc, sau khi sống lại nếu muốn
có chỗ đứng vững vàng, đầu tiên phải duy trì được mối
quan hệ hoà thuận trong gia đình này đã.
Nếu như ngay cả một người phụ nữ đã có con cũng
không trị được, thì anh làm gì còn mặt mũi nào mà quay
lại nhà họ Hoắc?
Sau khi làm xong vài mẩu quảng cáo và gửi chúng đi,
Hoắc Khải xuống bếp định nấu mỳ ăn.
Trước đây anh từng theo học nấu ăn cùng mấy đầu
bếp Michelin nổi tiếng, nấu mỳ được xem như một trong
những món quan trọng nhất. Đối với món ăn này, Hoắc
Khải rất tự tin với tay nghề của mình.
Tuy nhiên, anh vừa đổ mỳ ra thì bỗng nghe thấy tiếng
gõ cửa.
Anh rửa sạch tay rồi ra mở cửa, chàng trai trẻ tuổi tay
ôm bịch hoa quả đứng trước mặt anh cứ thế bước thẳng
vào trong, vừa vào đã gọi lớn: “Đường Đường, cậu đem đồ
ăn ngon tới cho cháu nè!”
Gọi mấy câu mà không thấy ai đáp lại, trong phòng
ngủ cũng trống trơn, chàng trai trẻ tuổi kia liền quay đầu
hỏi: “Đường Đường đâu rồi?”
Thái độ của cậu ta chẳng lịch sự chút nào, lại còn có
chút tự tiện. Đây rõ ràng không phải nhà cậu ta, mà thái
độ lại như thể cậu ta chính là chủ nhà vậy.
Nhưng Hoắc Khải cũng không tức giận, bởi vì chàng
trai này chính là em ruột của Ninh Thần – Ninh Ngọc Lâm.
Ngày xưa khi Ninh Thần và Lý Phong kết hôn, bố mẹ
vợ tức tới mức từ mặt con gái, từ đó trở đi gần như chẳng
còn giữ liên lạc. Hai năm đầu Lý Phong cũng có đem quà
cáp tới nhà vợ vài lần, nhưng đều bị bố vợ Ninh Quốc
Năng đuổi thẳng cổ.
Sau đó anh ta cũng tức giận rồi không còn tới nữa.
Tuy rằng bố mẹ vợ không thèm ngó ngàng gì tới hai
người họ, nhưng em vợ Ninh Ngọc Lâm thì lại thường
xuyên tới thăm chị và cháu gái của mình.
Còn về phần Lý Phong, Ninh Ngọc Lâm căn bản cũng
chẳng thèm ngó ngàng tới, một tên nghèo kiết xác chỉ
biết mỗi việc học, làm sao có thể xứng với chị gái xinh
đẹp giỏi giang của cậu ta chứ? Chẳng hiểu ngày xưa chị
gái cậu ta nghĩ gì mà lại đồng ý cưới một người như vậy.
Mỗi lần tới chơi, Ninh Ngọc Lâm đầu ra sức sai bảo Lý
Phong. Mà một người vốn đang buồn bực vì công việc
như Lý Phong làm sao nuốt nổi cục tức này cơ chứ, thế
nên cứ hễ nhìn thấy Ninh Ngọc Lâm thì anh ta liền chủ
động tránh mặt.
Ninh Ngọc Lâm cũng chẳng thèm để ý, kệ anh ta thích
làm gì thì làm, không nhìn thấy còn đổ chướng mắt.
Tóm lại là người nhà của Ninh Thần đầu có quan hệ
chẳng mấy tốt đẹp với Lý Phong.
Nhưng giờ đây, linh hồn đang sống trong cơ thể Lý
Phong lại là của Hoắc Khải, dù cho anh biết những
chuyện trong quá khứ kia, nhưng cũng không có ý định ra
mặt giúp đỡ Lý Phong.
Lý Phong bị coi thường, chỉ có thể trách anh ta bất tài
vô dụng mà thôi, không trách người khác được.
Vì thế, đối với Ninh Ngọc Lâm này,