“Cao dán mà cô Ninh đưa rất hiệu quả, giờ tôi đã
đỡ nhiều, có thể đi lại được rồi!”
Cố Phi Dương vừa nói vừa đi tới đi lui cạnh bàn ăn.
Tuy cô ấy tỏ ra khá bình thường nhưng thỉnh
thoảng lông mày vẫn nhu lại, chứng tỏ vết thương ở
mắt cá chân vẫn chưa khỏi hẳn.
Hoắc Khải có thể nhìn ra được, cô ấy cố ky trong
lòng nên mới nói ra lời này.
Nếu đã hiểu ý của đối phương anh cũng không nói
gì thêm, chỉ đáp: “Vậy được rồi, nhưng dù chân đã
sắp lành nhưng cô vẫn phải uống thuốc cho tiêu máu
bầm hai lần một ngày. Với lại, cô đừng làm việc nặng,
tránh cho vết thương tái phát’.
“Tôi biết rồi!” Cố Phi Dương gật đầu.
Lúc này, Nhạc Văn Văn cũng chạy tới, gương mặt
nhỏ nhắn nhăn tít vào: “Chú Lý, sau này chú không tới
nữa sao?”
Hoắc Khải gật đầu đáp: “Chân của mẹ cháu đã
lành rồi, chú sẽ không tới nữa, cháu ở nhà phải nghe
lời mẹ, biết không?”
“Nhưng, nhưng…, Nhạc Văn Văn bĩu môi, nhíu
mày, gương mặt lộ rõ vẻ buồn bã.
Cố Phi Dương kéo cô bé lại, nói: “Chú Lý rất bận,
không thể tới giúp nhà mình mãi được, con chào tạm
biệt chú đi nào!”
“Con không muốn chào tạm biệt!“ Nhạc Văn Văn
la lớn.
Cố Phi Dương xấu hổ nhìn Hoắc Khải: “Ngại quá,
thường ngày tôi ít dạy dỗ con bé…”
“Không sao, tôi rất thích bé! Không quấy rầy hai
mẹ con nữa, tạm biệt!“ Hoắc Khải nói xong thì nắm
tay Đường Đường, xoay người ra về.
Nhạc Văn Văn nhìn theo bóng lưng của anh, hét
lớn: “Chú Lý!”
Cô bé vừa gọi vừa chạy tới cửa ra vào.
Cố Phi Dương vội tiến lên túm con lại, Hoắc Khải
quay đầu lại nhìn thấy Cố Phi Dương đang nhanh
chóng đóng cửa.
Copy của truyên.one Nhưng động tác của cô ấy vẫn không
đủ nhanh, cửa vừa đóng vào một nửa thì anh thấy cô bé buộc
tóc hai bên bĩu môi, òa lên nức nở.
“Cháu muốn ăn cơm chú nấu!”
Tiếng khóc của trẻ con vẫn vọng ra dù cách một
cánh cửa.
Chương 70: Khát khao của con trẻ
Tuy Cố Phi Dương đóng cửa kịp lúc nhưng vẫn
không thể chặn lại mọi âm thanh.
Nhạc Văn Văn khóc rất đau lòng, Hoắc Khải có thể
đoán được có lẽ cô bé này đang giãy giụa kịch liệt,
muốn ra ngoài gặp mình một lần.
Nhưng Cố Phi Dương lại đang ôm chặt con gái.
Bởi vì người phụ nữ sẽ không dễ gì trao hết mọi tín
nhiệm cho người khác.
“Chú ơi! Chú quay lại đi mà!” tiếng khóc của Nhạc
Văn Văn lớn hơn.
Đường Đường ngẩng đầu, nhìn bố mình, khóe
miệng bĩu ra, dường như cô bé cũng muốn khóc
nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống được.
Tuy cô bé còn nhỏ nhưng rất hiểu chuyện, biết khi
nào nên nói và khi nào không nên lên tiếng.
Cúi đầu nhìn con gái đang buồn bã vì bạn thân,
Hoắc Khải thở dài: “Chúng ta đi thôi!”
Đường Đường ừ một tiếng, rũ đầu, nắm tay Hoắc
Khải xuống lầu.
Tiếng bước chân truyền vào phòng khiến tiếng
khóc của Nhạc Văn Văn lớn hơn nữa.
Sau cánh cửa, đúng như những gì Hoắc Khải
đoán, Cố Phi Dương đang ôm chặt con gái, cố gắng
không cho bé mở cửa ra ngoài.
Chương 70: Khát khao của con trẻ
Cô không mắng con gái mình quậy phá càn rỡ, vì
chính cô biết con gái mình thiếu hụt tình thương của
bố quá nhiều.
Hiếm khi gặp được một người đàn ông thật lòng
muốn giúp đỡ bọn họ, đứa trẻ tất nhiên sẽ dễ sinh ra
cảm giác ỷ lại.
Không nói gì đến con gái, chính Cố Phi Dương
cũng như vậy.
Copy của truyên.one Càng hiểu Hoắc Khải là người tốt, Cố
Phi Dương càng không dám tiếp xúc với anh, cô sợ mình sẽ đắm
chìm bên trong, giống con gái.
Dù chỉ là một chút ý nghĩ, đó cũng là thứ không
nên có.
“Văn Văn, đừng khóc nữa được không? Mẹ nấu đồ
ăn ngon cho con nhé!” Cố Phi Dương dịu dàng nói.
“Không cần! Không muốn! Con không cần!” Nhạc
Văn Văn giãy giụa kịch liệt, muốn nắm lấy khóa cửa:
“Con muốn chú Lý, con không muốn chú ấy đi!”
Cố Phi Dương siết chặt vòng tay hơn, giọng nói
vẫn rất mềm mỏng: “Chú ấy đi rồi, sẽ không quay lại
nữa đâu. Nhưng mẹ vẫn ở đây, mẹ sẽ ở bên con… mãi
mãi ở bên con mà”.
Giọng nói của cô càng lúc càng trầm xuống, càng
lúc càng tràn ngập đau đớn.
Chương 70: Khát khao của con trẻ
Anh đã đi rồi, sẽ không quay lại nữa.
Câu này không chỉ nói về Hoắc Khải. Năm xưa,
Văn Văn nhìn bố mình được đi hỏa táng cũng từng
hỏi, bố đi đâu thế hả mẹ?
Khi ấy, Cố Phi Dương cũng trả lời con gái bằng câu
này.
Bố đã di rồi…
Bố sẽ không quay lại nữa…
Ôm chặt con gái mình, nước mắt liên tục trào ra
khỏi hốc mắt, Cố Phi Dương không biết bản thân đang
đau khổ vì điều gì. Đang đau khổ vì vận mệnh quá trắc
trở?
Hay đang đau khổ vì đột nhiên thấy không quen
khi không còn ai tới nữa?
Hai mẹ con cứ dựa vào nhau mà khóc sau cánh
cửa.
Đau thương và buồn bã trong giây phút này đây
giống như cả thế giới đang ruồng bỏ họ.
Hoắc Khải và Đường Đường lúc này đã xuống tới
dưới tầng.
Đường Đường ngoái cổ nhìn về phía căn nhà của
Cố Phi Dương, đột nhiên hỏi: “Bố ơi, hai người họ vẫn
đang khóc ạ?”
Hoắc Khải không quay đầu nhìn lại, chỉ lắc đầu:
Chương 70: Khát khao của con trẻ
“Bố nghĩ chắc là không khóc nữa đâu. Văn Văn cũng
giống như con vậy, hai đứa rất dũng cảm”.
Đường Đường ồ một tiếng, cúi đầu, lát sau lại cất
tiếng hỏi: “Thế sau này bố nấu đồ gì ngon, con có thể
mang thêm một phần cho bạn ấy không?”
“Được nhiên là được!” Hoắc Khải gật đầu.
“Bố là tốt nhất luôn!” Đường Đường hoan hỉ reo
lên, sau đó lại ủ rũ cúi đầu xuống. Cô bé ngoảnh lại
nhìn lên tầng ba: “Thật mong bạn ấy cũng có được
một người bố”.
Lời nói của trẻ con hoàn toàn ngây thơ, nhưng