Được ăn cơm cùng bàn với tổng giám đốc công ty
là vinh hạnh của Hồ Tử Hàng, sau này cũng có thêm
vốn liếng để khoác loác trước mặt đồng nghiệp.
Nhưng tình huống ngượng ngùng xảy ra trước đó
khiến cậu ta khá xấu hổ.
Lễ mề mãi, cuối cũng cũng ngồi xuống.
Nhưng bây giờ cậu ta yên lặng hơn nhiều so với
lúc mới đến.
Đối với những nhân viên nhỏ bé như vậy, bình
thường Phương Xương Thịnh cũng ngại để ý. Nhưng
đứa trẻ này dù sao cũng có chút quan hệ, là con nhà
hàng xóm, láng giềng với Hoắc Khải nên Phương
Xương Thịnh rảnh rỗi thì nói vài câu với Hồ Tử Hàng
cũng không sao.
Ví dụ: công việc thế nào, có vấn đề gì cần gã ta
giúp đỡ hay không.
Hồ Tử Hàng được quan tâm đến phát hoảng, liên
tục lắc đầu, tỏ vẻ mình ở công ty không có vấn đề gì.
Phương Xương Thịnh còn cho rằng vốn dĩ tính
cách của cậu ta là như thế, cười ha ha nói: “Xem ra
cậu sống khá hướng nội, như thế không ổn. Làm nghề
như chúng ta, phải nói to, rõ ràng, khiến cho người
khác cảm thấy tràn đầy khí thế, chứ không thể yểu
điệu như mấy cô gái được”.
Gương mặt Hồ Tử Hàng đỏ bừng. Cậu ta nào có
hướng nội gì đâu, mười phút trước chỉ thiếu nước
khiến Ninh Quốc Năng tức đến lật bàn.
Nhưng lời của Phương Xương Thịnh nói, cậu ta
nào dám sửa lại, chỉ có thể cúi đầu mà nghe.
Bữa cơm này vốn là món quà cảm ơn của nhà họ
Ninh để nhờ đến sự giúp đỡ của Hồ Tử Hàng. Kết quả
là tổng giám đốc của công ty bất động sản Xương
Thịnh cũng đến rồi, còn cần gì đến sự giúp đỡ của
cậu ta nữa.
Chuyện nhà ở, không biết Đặng Tuấn Mai đã nháy
mắt với Hoắc Khải bao nhiêu lần, nhiều đến nỗi mắt
cũng sắp hỏng luôn rồi thì Hoắc Khải mới xem như
hiểu ý, tuỳ tiện hỏi chuyện liên quan đến khu chung
cư đường Hồng Viên.
“Không phải cậu mua nhà hướng Tây Bắc à?”
Phương Xương Thịnh nghỉ ngờ hỏi. Nếu không phải
Hoắc Khải nhắc nhở, gã ta cũng không tìm người đến
sở quy hoạch xem tình hình, càng không thể nhìn ra
trước xu hướng trong tương lai.
Nhưng bây giờ, người nhắc nhở gã lại không mua
nhà hướng Tây Bắc.
Hoắc Khải cười, nói: “Chỗ đó cách xa trường học,
bố mẹ vợ sợ chúng tôi đưa đón con trẻ không tiện.
Còn nhà ở hướng Tây Bắc, sau này mua thêm một căn
là được”.
“Vậy cũng được, dù sao dựa vào năng lực của cậu,
tiền không phải là vấn đề”, Phương Xương Thịnh cười
khà khà, nói: “Nếu không thì cậu đổi sang làm việc ở
công ty của tôi, cậu thấy thế nào? Dù trước đây người
ta trả cho cậu bao nhiêu thì tôi đều trả gấp đôi, thêm
một tháng nghỉ phép có lương, tiền đi du lịch công ty
cấp. Ngoài ra, đến lúc tôi phát triển khu vực Tây Bắc,
sẽ giữ lại cho cậu một căn biệt thự. Miễn phí toàn bộ
phí xây dựng và trang trí. Thế nào?”
Cả nhà ba người Hồ Kiến Tân choáng váng. Tuy họ
không biết trước đây lương của Hoắc Khải là bao
nhiêu, nhưng tính ra chỉ khoảng bảy tám ngàn, bây
giờ tăng gấp đôi cũng hơn mười ngàn rồi.
Lương cũng chỉ là thứ yếu, chủ yếu là Phương
Xương Thịnh còn định tặng anh một căn biệt thự.
Tuy giá nhà phía Tây Bắc cũng không phải quá
đắt, nhưng một căn biệt thự thế nào cũng phải có giá
mấy triệu.
Khoản thù lao hậu hĩnh như thế khiến người nghe
cũng phải đỏ mắt.
Cha con Hồ Kiến Tân trong lòng cảm thấy rất khó
chịu. Một tháng con trai trích hoa hồng được hơn hai
mươi ngàn, đã khiến họ cảm thấy rất giỏi rồi. Vậy mà
bây giờ, Hoắc Khải chỉ ngồi đó cũng có một căn biệt
thự rơi trúng đầu. So sánh thế nào được?
Sự xem trọng của Phương Xương Thịnh đối với
Hoắc Khải, không chỉ khiến cả nhà Hoắc Kiến Tân
cảm thấy chấn động, mà còn khiến cho Ninh Quốc
Năng và Đặng Tuấn Mai bất ngờ không tưởng nổi.
Những người giàu có giá trị tài sản hơn một tỷ, đối
với họ chỉ là nhân vật trong truyền thuyết.
Vậy mà hiện tại, nhân vật đó lại đang ưu ái con rể
của nhà họ như thế, chuyện này đúng là giống một
giấc mơ.
Nhưng điều khiến mọi người ở trong phòng sửng
sốt là Hoắc Khải chỉ cười nhẹ rồi lắc đầu nói: “Chuyện
này sợ là không được, công ty bây giờ làm cũng khá
ổn nên tôi không muốn nhảy việc”.
“Tăng lương gấp ba, hai căn biệt thự, tặng thêm
một chiếc Mercedes-Benz S-Class để đi lại” Phương
Xương Thịnh lại nâng giá.
Hoắc Khải vẫn lắc đầu. Thứ anh cần không phải là
tiền, mà là một bàn đạp.
Công ty bất động sản của Phương Xương Thịnh rõ
ràng không có tư cách mà so với nhà họ Cơ. Cho dù
gã trả bao nhiêu tiền thì Hoắc Khải cũng sẽ không di.
Mọi người trong phòng đều im lặng. Hồ Tử Hàng
nghe mà loạn cả não.
Gấp ba lần tiền lương, hai căn biệt thự, xe sang cả
chục triệu mà cái tên chết tiệt này vẫn không nhận lời.
Thần kinh à!
Dựa vào suy nghĩ hạn hẹp của cậu ta thì chắc
chắn không hiểu vì sao Hoắc Khải lại từ chối.
Thực sự thì Phương Xương Thịnh cũng không nghĩ
ra. Gã ta tự cho rằng điều kiện mà mình đưa ra đã đủ
cao rồi, tính ra cũng sắp đạt mức chục triệu.
Bỏ ra một chục triệu để săn đầu người là một
khoản lớn mà gã ta chưa từng bỏ ra, ngay cả gã ta
cũng ngạc nhiên với sự hào phóng của mình.
Mà Hoắc Khải từ chối lại càng khiến cho gã thêm
kinh ngạc.
Tuy bị từ chối, nhưng Phương Xương Thịnh cũng
không tức giận mà còn thêm phần tán thưởng đối với
Hoắc Khải.
Người bình thường cho dù học thức ra sao, có
năng lực như thế nào, thật ra mục đích đều là vì kiếm
được nhiều tiền.
Chỉ có người đạt đến trình độ đủ cao thì mới
không quan tâm nhiều đến tiền bạc nữa. Hoặc có thể
nói, chỉ cần họ muốn là có thể dễ dàng kiếm nhiều
tiền nên mới thờ ơ với đủ loại ưu đãi của người khác
đưa ra.
Vì những điều kiện này là không phải là thứ họ
khát vọng nhất.
Trong mắt Phương Xương Thịnh, Hoắc Khải là
người như thế.
Cho nên, gã cười lên khà khà, nói: “Được rồi. Vậy
tôi không nói nhiều nữa, không thì lại thành nhà giàu
mới nổi chỉ biết lấy tiền đè người mất. Nhưng cậu Lý,
sau này nếu muốn nhảy việc, nhất định phải nói với tôi
đây một tiếng,