Tuy rằng thái độ của vị tổng giám đốc Hoàng này
với Hoắc Khải rõ ràng còn nhiệt tình hơn thái độ gã
dành cho mình, nhưng Cơ Hương Ngưng không hề
cảm thấy bất mãn.
Cô vẫn có thể đứng ở đây hoàn toàn nhờ vào khả
năng phát huy của Hoắc Khải, không có người này, cô
có thể đóng gói hành lý về nhà được rồi.
Huống hồ, việc Hoắc Khải đánh úp Tang Thu
Dương “một đòn chết ngắc” ở cuối buổi hội đàm vừa
nằm ngoài dự tính của cô vừa khiến cô phấn khích dị
thường.
Đòn tấn công trước đó của Tang Thu Dương khiến
Cơ Hương Ngưng tức xì khói, cũng làm cô sợ hết hồn.
Bây giờ nhìn thấy hắn ta rơi vào kết cục này,
đương nhiên cô phải vui vẻ rồi.
Người của Hiệp hội Thương mại lục tục rời đi, Tang
Thu Dương cũng không nấn ná quá lâu.
Trước khi bỏ đi, hắn ta gườm gườm nhìn Hoắc
Khải, hùng hổ nói: “Mày cứ đợi đấy cho ông!”
Lời hăm dọa làm người ta nghe mà phát ngán này,
Hoắc Khải chỉ nghe vào tai trái rồi để nó lọt sang tai
phải luôn.
Một ông tổng có tài sản tiền tỷ mà nói được câu
hăm dọa không có tí trình độ nào, chẳng khác gì đám
du côn đầu đường xó chợ, chẳng trách công ty kỹ
thuật hóa học Lộ Dao cứ liên tục lao dốc.
“Chúng ta cũng đi thôi, không thể để tất cả mọi
người đợi hai chúng ta được”. Hoắc Khải nói.
“Ừm!“ Cơ Hương Ngưng ngoan ngoãn theo anh
rời khỏi phòng họp, trên đường tới tầng mười sáu, cô
thực sự không nén nổi chút tò mò trong lòng:
“Chuyện của công ty kỹ thuật hóa học Lộ Dao, làm
sao anh biết được thế?”
“Nếu tôi nói tôi nghe tin đồn nhảm, cô có tin
không?” Hoắc Khải đáp.
Cơ Hương Ngưng nhìn anh, qua một lúc sau mới
nói: “Nếu anh nghiêm túc trả lời như vậy thì tôi tin”:
Hoắc Khải cười cười, đáp: “Tôi nghiêm túc đấy!”
Trước kia suýt chút nữa Hoắc Khải từng có quan
hệ qua lại với công ty kỹ thuật hóa học Lộ Dao về mặt
nghiệp vụ, chỉ là khi nghe ngóng thấy chất lượng sản
phẩm của công xưởng hóa học này không ra làm sao,
anh mới tìm tới công ty khác.
Nhưng tin tức về đối tác hoặc đối thủ cạnh tranh
thì Hoắc Khải vẫn luôn quan tâm.
Anh thực sự nghe ngóng tin tức bên lề rằng nhân
viên kỹ thuật của công ty kỹ thuật hóa học Lộ Dao bị
người ta lôi kéo đi mất, nhưng tin tức nhanh chóng bị
phong tỏa, tất cả bài viết bị xóa sạch như chùi.
Khi đó Hoắc Khải đang trên thời kỳ đỉnh cao,
không quá chú tâm tới một doanh nghiệp vừa không
phải đối tác của mình, vừa không phải đầu tàu trong
ngành.
Tận đến hôm nay, anh mới đột nhiên nhớ tới nguồn
tin có được từ vài năm trước.
Trong ba tiếng rưỡi đồng hồ của buổi hội đàm,
Hoắc Khải cũng lên mạng điều tra tỉ mỉ thông tin sản
phẩm mới nhất của công ty Lộ Dao.
Kết quả, anh phát hiện ra, trong ba năm qua, sản
phẩm của công ty kỹ thuật hóa học Lộ Dao trải qua ba
lần “nâng cấp”, nhưng sản phẩm của lần nâng cấp
nào vẫn nhận về tiếng tăm dở tệ như trước.
Rất nhiều doanh nghiệp nhỏ hợp tác với họ nói
rằng, sản phẩm chẳng khác gì mấy năm về trước,
cũng không biết cái “nâng cấp” kia rốt cuộc nâng ở
chỗ nào.
Kết hợp với những thông tin này, Hoắc Khải đoán
rằng thông tin công ty kỹ thuật hóa học Lộ Dao mất đi
nhân viên kỹ thuật nòng cốt là sự thật, cộng thêm mổ
xẻ phân tích tính cách của Tang Thu Dương, có thể
xác định rằng, hắn ta sẽ không lãng phí khoản tiền đã
chui vào túi mình để đi mời thêm nhân viên kỹ thuật
cao cấp khác.
Có lẽ Tang Thu Dương muốn sống dựa vào thành
tựu ngày xưa, cũng có thể hắn ta chưa kịp lôi kéo
nhân tài từ nơi khác, nhưng điều này không ảnh
hưởng gì tới việc Hoắc Khải lôi chuyện này ra đánh
cho hắn ta gục hẳn.
Sở dĩ anh chọn Tang Thu Dương làm con tốt thí để
giết gà dọa khi, vì Hoắc Khải nhìn thấy được vẻ tham
lam và khinh miệt trong mắt mấy ông tổng kia.
Anh biết rất rõ, đám tỉnh anh trên thương trường
toàn là những kẻ ăn thịt người không nhả xương. Chỉ
cần tỏ ra hơi yếu thế một chút, rất có khả năng sẽ bị
họ bắt nạt đến chết thì thôi.
Vừa hay Tang Thu Dương tự mình dâng tới cửa,
Hoắc Khải lôi hắn ta ra để tạo uy danh, cũng coi như
có lý do phù hợp.
Còn về lời cảnh cáo của Khang Chính Tín, Hoắc
Khải không quá để tâm.
Ông già kia trông có vẻ thưởng – phạt rất công
tâm, biết đúng sai phải trái, sẽ không vì chuyện này
mà cố tình làm khó Cơ Hương Ngưng.
Nếu nghĩ rằng ông ấy đang cảnh cáo Cơ Hương
Ngưng và Hoắc Khải, chi bằng hãy nghĩ rằng ông ấy
đang cảnh cáo người khác, đừng vì chèn ép những
người mình thấy chướng mắt mà cắn lấy người ta
không chịu nhả.
Hiệp hội Thương mại suy cho cùng vẫn là nơi đoàn
kết.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, tới phòng tiệc ở
tầng mười sáu.
Nếu người tới đây tham dự toàn là nhân vật lớn thì
tất nhiên quy mô cũng lớn, dù là Cơ Hương Ngưng
cũng ít khi tham gia bữa tiệc nào cao cấp đến vậy.
Còn với Hoắc Khải, cậu chủ lớn nhà họ Hoắc một
thời, đẳng cấp này thực ra hơi thấp.
Rất nhiều thành viên của Hiệp hội Thương mại tụ
lại một chỗ, vừa ăn vừa nói chuyện, rất nhiều người
rảnh rang chạy tới chủ động nói chuyện cùng Cơ
Hương Ngưng, đến cả Hoắc Khải cũng được rất nhiều
người kính rượu.
Buổi hội đàm và tiệc tối đầu tiên diễn ra vô cùng
tốt đẹp và hài hòa.
Hạ Hoằng Viễn tiễn Khang Chính Tín lên xe rồi
cũng quay về giúp Cơ Hương Ngưng và Hoắc Khải
Chương 84: Chung chăn gối
làm quen với các đại diện.
Có ông ấy làm người dẫn đường, cộng thêm biểu
hiện khá tốt của hai người trong buổi hội đàm trước
đó, quá trình làm quen tự khắc cực kỳ thuận lợi.
Hoàng Nguyên Cửu cũng không nuốt lời, gã tới
uống vài ly rượu trắng với Hoắc Khải.
Gã cũng được coi là kẻ khác loài trong buổi tiệc,
người khác ai cũng uống rượu vang, chỉ riêng mình gã
xách Mao Đài lượn lờ khắp nơi.
Bình luận của Hạ Hoằng Viễn về người này cũng
rất đơn giản: “Hoặc là làm anh em, hoặc là làm kẻ thù,
không có kiểu lập lờ nước đôi.”
Có thể giữ được tính cách “đơn thuần” như vậy ở
nơi toan tính lừa lọc như thương trường chứng tỏ
Hoàng Nguyên Cửu không hề “mất não” như vẻ bề
ngoài, cũng có nghĩa là thực lực của gã đáng gờm
hơn tưởng tượng của người khác nhiều.
Hoắc Khải rất thích dạng người như thế này, chí ít
thì đối phó với gã cũng không cần quá tốn sức.
Hạ Hoằng Viễn không thích Hoàng Nguyên Cửu
lắm vì cảm thấy gã quá nóng nảy, không có tí ti mưu
tính nào, sớm muộn gì cũng sẽ gây họa vì tính cách
này.
Hoắc Khải không phủ nhận điều này.
Bây giờ suy nghĩ của anh về cuộc đời rất rõ ràng,
trong vài chục năm ngắn ngủi, dù là phú ông hay dân
thường, không ai biết mình sẽ gặp phải bất trắc vào
ngày nào.
Cho nên, khi còn sống, được sống trong hình hài
và cốt cách mà mình thích, mới là điều quan trọng
nhất.
Nếu không, đợi mình chết đi rồi, người ta còn
chẳng biết được dáng điệu thực sự của mình nữa.
Tiệc tối bắt đầu từ sáu giờ, kéo dài tới hơn mười
giờ, đám đông mới lục tục rời đi.
Hôm nay Cơ Hương Ngưng uống khá nhiều, có thể
nhìn ra