Cố Phi Dương không để cho Hoắc Khải giúp đỡ mà
tự mình đứng lên, cúi người nhặt cái xô lau trên mặt
đất, vừa lau vừa nói: “Là anh Lý đó à, thật xin lỗi, tôi
không để ý anh bước tới đây”.
Mặc dù không biết tại sao, nhưng Hoắc Khải có
thể cảm nhận được rõ ràng thái độ cố ý xa lánh anh
của Cố Phi Dương.
Do dự một chút, Hoắc Khải mới hỏi: “Văn Văn dạo
này học hành thế nào? Đã lâu rồi tôi không gặp cô
bé”.
Anh không hỏi thăm đến Cố Phi Dương, cũng
không quan tâm đến kết quả của vụ kiện. Bởi vì anh
biết, tất cả những điều này đều có thể kích động đến
lòng tự trọng mong manh của người phụ nữ trước mặt
anh.
Cố Phi Dương thu dọn đồ đạc rồi trả lời: “Cảm ơn
anh Lý đã quan tâm, Văn Văn rất tốt. Nếu không có
việc gì, tôi còn phải làm việc nên tôi đi trước đây. Hẹn
gặp lại anh sau”.
Nói xong, Cố Phi Dương quay lưng rời đi. Bước đi
một cách kiên quyết, cô ấy thậm chí còn không cho
Hoắc Khải cơ hội hỏi xem cô ấy có cần sự giúp đỡ hay
không.
Lúc này Ninh Ngọc Lâm cũng đi ra khỏi văn
phòng, nhìn thấy Hoắc Khải đang đứng ở đó thì kêu
lên: “Này, anh rể, anh còn chưa đi sao?”
“Vừa rồi tôi gặp mẹ của bạn học Đường Đường
nên có nói với nhau vài câu” Hoắc Khải chỉ cho Ninh
Ngọc Lâm thấy Cố Phi Dương và hỏi: “Cậu gặp cô ấy
lần nào chưa?”
Ninh Ngọc Lâm chỉ nhìn thấy bóng lưng liền nói:
“Em gặp rồi, cô ấy là Tây Thi bán thời gian mà, hóa ra
là mẹ của bạn học Đường Đường à? Sao anh không
nói sớm!”
“Tây Thi bán thời gian?“ Hoắc Khải có chút khó
hiểu hỏi: “Ý của cậu là gì?”
“Cô ấy làm công việc bán thời gian, lại rất xinh
đẹp, giống như Tây Thi vậy” Ninh Ngọc Lâm nói:
“Nhưng em nghe nói cô ấy cũng đáng thương lắm,
một mình chăm sóc bốn người già và bận tới mức chỉ
có thể làm công việc bán thời gian. Cô ấy thường phải
nghỉ ngang vì việc gia đình, nên mặc dù cô ấy xinh
đẹp nhưng hầu hết các văn phòng đều không thích
mời cô ấy đến làm việc. Lần trước công ty giúp việc
có phân công cô ấy đến làm vệ sinh ở chỗ của em, lại
bị em đuổi thẳng đi. Bây giờ em cũng cảm thấy có hơi
ngại với cô ấy”.
Nhìn thấy Cố Phi Dương rẽ vào góc cầu thang,
Hoắc Khải khẽ thở dài, có vẻ như cuộc sống của Cố
Phi Dương còn khó khăn hơn anh nghĩ.
Gánh trên vai bốn người già và một trẻ nhỏ vậy mà
cô ấy thậm chí còn không có một công việc nghiêm
túc. Hơn nữa, đối với những công việc bán thời gian,
cô ấy cũng không thể làm một cách suôn sẻ.
Nếu không xinh đẹp, e rằng cô ấy đã bị công ty
người giúp việc đuổi mất rồi.
Lần này gặp mặt, Cố Phi Dương cũng không để lộ
ra bất kỳ sự yếu đuối nào, nếu như không phải biết
trước cô ấy đã bị đuổi ra khỏi nhà, có lẽ Hoắc Khải
còn tưởng rằng tình hình của cô ấy vẫn bình thường
như trước.
“Sau này nếu cô ấy còn đến nữa, hãy để cô ấy có
việc để làm thêm, người phụ nữ này quả thật rất tội
nghiệp”, Hoắc Khải nói.
“Yên tâm, không nể mặt anh thì em cũng phải nể
mặt cháu gái của mình chứ”, Ninh Ngọc Lâm cười hỏi:
“Anh về nhà chưa? Có muốn em tiễn một đoạn
không?”
“Không cần, cửa hàng trực tuyến của cậu chỉ vừa
mới đi vào nề nếp, bây giờ chính là thời điểm bận rộn,
cậu lo làm việc của cậu đi, tôi tự bắt xe về được rồi”,
Hoắc Khải nói.
Ninh Ngọc Lâm không khách sáo tiễn anh đi thêm
nữa, nên sau một vài câu trò chuyện, hai người cũng
giải tán.
Khi Hoắc Khải rời khỏi tòa nhà văn phòng, Cố Phi
Dương đang ngồi cạnh xô lau ở góc trong cầu thang,
vắt giẻ trên tay rất nhiều lần.
Cô ấy cúi đầu, trong lòng rối bời.
Khi người chồng của cô ấy chết, trời đất như đổ
sập xuống trước mắt cô ấy, cô ấy đã cho rằng đó
chính là giây phút tuyệt vọng nhất trong cuộc đời của
mình.
Nhưng vài ngày trước, khi bố mẹ chồng đối đầu
với cô ấy trước tòa để tranh giành quyền sở hữu ngôi
nhà, Cố Phi Dương mới nhận ra rằng cô ấy vẫn chưa
thật sự rơi xuống vực thẳm.
Dưới vực thẳm mà cô ấy nghĩ, vẫn còn có mười
tám tầng địa ngục.
Sau đó, bố mẹ chồng đã thắng kiện với 17% quyền
sở hữu, cho họ đủ quyền lực để đuổi Cố Phi Dương ra
ngoài.
Hoặc là đưa tiền cho bọn họ, hoặc là biến đi.
Cố Phi Dương biết tại sao bố mẹ chồng lại làm như
vậy, họ bị chị dâu mê hoặc và nói rằng chồng cô đã
chết, rằng là có người phụ nữ nào lại không muốn tái
hôn?
Hơn nữa cô ấy còn trẻ đẹp như vậy, dù có mang
thêm một đứa con cũng không thành vấn đề.
Sau khi tái hôn, liệu cô ấy có còn lo chuyện của bố
mẹ chồng cũ nữa không?
Cho dù Cố Phi Dương trước giờ đều làm tròn trách
nhiệm của một người con dâu, chăm sóc cho bố mẹ
chồng lúc nào cũng tận tâm tận lực, nhưng người đầu
bạc tiễn người đầu xanh, trong lòng bố mẹ chồng khó
tránh khỏi có nhiều điều lo lắng.
Cho nên khi bị con gái rỉ rả khuyên răn được vài
năm, bố mẹ chồng liền tin thật.
Lý do họ tranh giành quyền sở hữu nhà rất đơn
giản. Họ muốn tiết kiệm tiền hưu trí cho mình, để một
ngày nào đó Cố Phi Dương tái hôn và phớt lờ họ, họ
vẫn có thể chuyển đến viện dưỡng lão.
Cố Phi Dương có thể hiểu được lý do này, nhưng
nó khiến trái tim cô ấy tan nát hoàn toàn.
Để chăm sóc người lớn trong nhà, cô ấy gần như
đã từ bỏ mọi thứ, bây giờ cô ấy không có công việc
chính thức, lại không còn tiền tiết kiệm.
Cô ấy góa chồng khi vẫn còn trẻ trung xinh đẹp,
vào thời điểm vui vẻ nhất để tận hưởng cuộc sống,
vậy mà cô ấy thậm chí còn không dám bỏ tiền ra mua
cho bản thân một chiếc váy mới.
Không dám ăn không dám mặc, thậm chí khi con
gái muốn đi công viên giải trí tốn chừng vài chục
đồng, cô ấy cũng phải cân nhắc cực kỳ lâu.
Cho nên cô ấy đã vô cùng tự ti, hai chữ tự tin chưa
bao giờ xuất hiện trong từ điển của cô ấy.
Hoắc Khải càng ưu tú, cô ấy càng cảm thấy mình
phải cách xa người đàn ông này ra một chút. Vốn
không phải là người của cùng một thế giới, cũng
chẳng có việc gì cần giao lưu thân thiết.
Nhất là hôm nay khi nhìn thấy Hoắc Khải, Cố Phi
Dương thật sự cảm thấy xấu hổ