Dịch: Minh
Mưa rơi tí tách, một cơn mưa rào làm cho cả trời đất như mông lung, mờ ảo.
Trong hẻm nhỏ, nước mưa từ trên cao trút xuống bắn tung tóe trên nền gạch xanh.
Y Nguyệt giương ô lên, trên mặt toát lên vẻ kinh ngạc.
Nghê Ngọc cũng mở to hai mắt, miệng há hốc. Nàng nhìn về phía nam nhân mặc áo tơi, đội mũ rộng vành kia.
Nam nhân này... Hắn dám nói như vậy?
Công tử nhướng mày,tỏ vẻ tức giận, tên này...hẳn là chết chắc!
Lục Phiên híp mắt, nước mưa theo chiều ô giấy rơi xuống tựa như một cái rèm châu che trước mặt, càng làm cho khuôn mặt tươi cười của Hàn Liên Tiếu tràn đầy vẻ mông lung.
Lục Phiên nở nụ cười.
Hắn nhẹ nhàng vỗ tay, cười nói.
“Đúng thế, ta dù sao cũng chỉ là một thư sinh trói gà không chặt, lại có tật ở chân. Có lẽ suốt đời chỉ biết viết văn làm thơ, tìm hoa hỏi liễu mà thôi.”
“Muốn các hạ cho ta chút mặt mũi, đúng là quá cao xa rồi.”
Những lời này.
Làm Hàn Liên Tiếu như nhíu mày lại.
Lời đồn trong thiên hạ đều bảo con trai của Lục Trường Không vì hai chân bị tật mà tính nết trở nên hung dữ, thô bạo. Xem ra...truyền ngôn đúng là không thể tin hết được.
Tâm tính của người này...rất thâm sâu khó lường.
“Nếu Lục thiếu chủ đã biết phận mình như thế, sao còn chưa nhường đường.”
Hàn Liên Tiếu nhẹ xoay xoay cây sáo trúc, cười nói.
Thanh âm hết hết sức nhẹ nhàng, có điều những lời cuối cùng lại mang một chút vẻ uy hiếp.
Nhiếp Trường Khanh run rẩy đứng lên.
Khóe miệng của hắn vẫn đang rỉ ra máu tươi, bị làn nước mưa cuốn trôi đi càng làm tăng thêm vẻ nhợt nhạt.
“Lục công tử... Đạ tạ ngài đã chịu đến giúp ta.”
“Có điều việc này chính là ân oán của ta, ta không muốn Lục công tử bị cuốn vào bên trong.”
“Nhưng kẻ hèn chỉ xin công tử mang Song nhi đi, hắn chỉ là một đứa bé vô tội.”
Nhiếp Trường Khanh run rẩy nói.
Lục Phiên tựa lưng ra đằng sau, một tay chống cằm, tay còn lại phủi mấy giọt nước vô tình bắn lên chăn.
Mưa càng ngày càng lớn, làm cho hẻm nhỏ đã chật nay còn chật hơn.
“Nhiếp sư đệ, ngươi như này là đang làm khó Lục thiếu chủ, tôn thượng đã giao cho ta nhiệm vụ phải mang ngươi và Song nhi về, đặc biệt là Song nhi, tôn thương đang rất nhớ nó.”
Hàn Tiếu Liên dùng sáo trúc đánh bay một giọt mưa, cười nói.
Ngữ khí không nhanh không chậm nhưng lại tràn đầy sự bá đạo khiến người khác không thể cự tuyệt.
Nhiếp Trường Khanh sắc mặt ửng hồng, trợn mắt giận dữ nhìn Hàn Liên Tiếu.
Thì ra Hàn Liên Tiếu xuất hiện ở đây chính là để mang Nhiếp Song về.
“Đùng.”
Đột nhiên.
Trong con hẻm nhỏ, thanh âm ấy vang lên như sấm sét nổ vang.
Nghê Ngọc giật nảy người.
Y Nguyệt ngay lập tức ứng biến xoay người chặn trước mặt Lục Phiên, Ngưng Chiêu nhanh chóng rút Thiềm Dực kiếm quay một vòng, linh khí theo thân kiếm phóng ra như một đầu thần long, mái tóc đen bay tán loạn.
Lục Phiên nhẹ nhàng đưa tay vuốt khóe mắt.
“Công cha như núi Thái sơn, Lục Bình An đến bây giờ mới được chứng kiến tình phụ tử thiêng liêng, cảm động thiên địa đến như thế. Haizz, làm ta nhớ đến lão phụ thân đang đợi ta về ăn cơm ở nhà.”
“Cây muốn lặng mà gió chẳng chịu dừng, con muốn phụng dưỡng mà cha đã vội ra đi.”
Lục Phiên cúi đầu, đôi mắt trần đầy vẻ sầu não.
Sau đó, Lục Phiên ngẩng đầu nhìn Hàn Liên Tiếu.
“Suýt nữa thì quên không hỏi xuất thân của các hạ, dựa vào thế lực nào mà dám ở trong Bắc Lạc thành làm mất mặt ta.”
Lục Phiên nói.
Thanh âm của hắn tuy nhẹ nhàng nhưng lại như vang vọng khắp con ngõ nhỏ.
Hàn Liên Tiếu nhíu mày nhìn chằm chằm Lục Phiên. Không biết vì lý do gì mà hắn có cảm giác bầu không khí trong con ngõ nhỏ này đột nhiên đông cứng lại.
Bị ánh mắt của Lục Phiên chiếu tới, hắn thế mà lại cảm thấy toàn thân lạnh toát.
Nắm chặt cây sáo trúc, hắn cắn chặt răng, cố gắng kìm nén cảm giác lạnh lẽo vừa mới xuất hiện kia.
“Một khúc ‘Triều Dao Thủy’, Đạo tông thứ chín Hàn Liên Tiếu.”
“Tại hạ đến từ Chư Gia Bách Tử...Đạo tông.”
Hàn Liên Tiếu lạnh lùng nói.
Đạch!
Nhưng.
Hàn Liên Tiếu vừa nói dứt lời, Lục Phiên đã vỗ một cái thật mạnh lên tay vịn.
“Ngươi!”
“Sao ngươi không nói sớm!”
“Nhìn ngươi uy phong, ăn nói hỗn hào ta còn tưởng ngươi là Kim Ngân vệ Quốc sư phái đến để bắt lão Nhiếp. Thật là dọa chết bản công tử.”
“Đạo tông là cái thá gì?...mà dám ở trong Bắc Lạc thành không cho ta mặt mũi?”
Lục Phiên ngả lưng ra phía sau, bĩu môi khinh thường nhìn Hàn Liên Tiếu.
Toàn trường im lặng.
Nhiếp Trường Khanh kinh ngạc nhìn Lục Phiên.
Mặc dù hắn không rõ Lục Phiên này là giả vờ không biết Đạo tông hay là không biết thật.
Nhưng, nói thế nào...người này...đúng là một kẻ “luồn cúi kẻ mạnh, hiếp đáp kẻ yếu”
Y Nguyệt khẽ cười, Nghê Ngọc thì liếc xéo mắt, quả nhiên công tử vẫn là công tử...
Ngưng Chiêu thì vẫn chỉ kiếm về phía Hàn Liên Tiếu, từng giọt nước mưa chảy xuôi theo thân kiếm rơi xuống tí tách.
Nụ cười trên mặt Hàn Liên Tiếu biến mất.
Hắn nhìn chằm chằm Lục Phiên, tựa hồ đang suy nghĩ tại sao Lục Phiên này lại dám phách lối, ngang tàng đến như vậy.
Hắn dựa vào cái gì?
Tông sư thị nữ?
“Lục thiếu chủ, lời này của ngươi là có ý gì?”
Ngữ khí Hàn Liên Tiếu lúc này có chụt lạnh lùng cùng buồn bực.
“Ồn ào.”
Lục Phiên khoát tay áo.
“Ngưng tỷ, xử lý hắn.”
Keng...
Lục Phiên vừa dứt lời thì tiếng kiếm ngân trong trẻo đã vang lên, Ngưng Chiêu phóng đi, hai sợi linh khí quấn quanh thân kiếm như hai đầu thần long vù vù rít gào.
Cả màn mưa như bị một kiếm này chém đứt.
Kiếm quang lao thẳng đến trước ngực Hàn Liên Tiếu.
Hàn Liên Tiếu không thèm quan tâm đến kiếm của Ngưng Chiêu, chỉ trừng trừng mắt nhìn Lục Phiên.
“Dùng Tông sư làm tì nữ hầu hạ, Lục Trường Không đúng là rất thương yêu đứa con trai độc nhất của mình.”
“Tỳ nữ này cũng có chút đạo hạnh. Lại là ở dưới Bắc Lạc thành một kiếm chém bay bốn vị Tông sư quân nhân...”
Nét âm trầm trên mặt Hàn Liên Tiếu biến mất, lại một lần nữa nở nụ cười tươi.
Hắn chậm rãi giơ sáo trúc lên.
“Lục công tử...Ngươi không phải Tông sư, hẳn là không biết rõ thực lực của Tông sư, càng là không biết được sự thần bí cùng mạnh mẽ của Tông sư Bách Gia Chư Tử. Ngươi căn bản là không hiểu một chút gì.”
“Tỳ nữ này của người, tuy có khí huyết mạnh mẽ hơn người, nhưng...cũng không thể làm chỗ dựa cho ngươi kiêu ngạo."
Xoạt xoạt.
Hàn Liên Tiếu vung sáo trúc lên.
Va chạm cùng mũi kiếm của Ngưng Chiêu.
Sau một khắc, Ngưng Chiêu liên giật mình, mắt mở to kinh ngạc.
Cây sáo trúc vỡ vụn.
Ngay khi chạm, cây sáo lập tức phân nhánh ra thành lít nha lít
nhít mảnh nhỏ bám vào lưỡi kiếm đi lên khóa chặt cánh tay của nàng.
Lúc này nàng đã khổng thể động đậy được nữa.
Ngưng Chiêu đổ gục xuống, nước mưa thấm ướt toàn bộ y phục của nàng.
“Nếu nói về kinh nghiệm chiến đấu, tỳ nữ này của ngươi chỉ mới đạt đến Nhất hưởng Tông sư mà thôi...còn kém xa lắm.”
Hàn Liên Tiếu thản nhiên nói.
Hắn chắp tay sau lưng, không thèm để ý đến Ngưng Chiêu đang bị hắn khóa chặt cánh tay.
Trước khi đi hắn đã cố ý xin người nhà một cây sáo trúc khôi lỗi cơ quan. Tốc độ tấn công của nó khiến cho Nhất hưởng Tông sư căn bản không thể tránh khỏi.
Hắn bước lên một bước, đạp bắn nước mưa lên cao hai thước.
Hắn nhìn thẳng vào mắt Lục Phiên, từng bước đi tới. Vẻ ngạo nghễ, lạnh lùng hiện rõ trên khuôn mặt cao cao tại thượng của hắn.
Nhiếp Trường Khanh giơ đao mổ heo lên.
Có điều, Hàn Liên Tuyết chỉ cần hời hợt đánh một chưởng thì đã có thể chấn bay Nhiếp Trường Khanh ra xa.
Hàn Tuyết Liên vốn dĩ không e sợ gì Nhiếp Trường Khanh.
Gân tay đã bị chặt đứt hết, khí huyết tắc nghẽn khó thông.
Đã từng là nhất đại Tông sư Đao khách, giờ lại tụt xuống không bằng Nhất lưu quân nhân.
Không đáng để vào mắt.
Hàn Liên Tiếu vừa đi, vừa cười.
“Mưa to, ngõ nhỏ, giết người.”
“Thiên thời, địa lợi, nhân hòa.”
“Lúc này, cho dù ta giết ngươi thì cũng là thần cũng không biết, quỷ cũng không hay.”
“Hôm nay nhất định ta phải giết ngươi.”
Ngữ khí của Hàn Liên Tiếu càng lúc càng tăng cao, đến cuối càng là sát khí ngập trời.
“Ta giới thiệu lần nữa, để ngươi còn có thứ báo cáo với Diêm Vương, ta là Hàn Liên Tiếu, Đạo tông thứ chín, Ngũ hưởng Tông sư.”
ĐÙNG!
Hàn Liên Tiếu đột nhiên đạp mạnh xuống vũng nước mưa.
Nước bắn lên như mưa rào.
Y Nguyệt biến sắc, nàng vội nắm lấy trường tiên bên hông, đứng chắn trước người Lục Phiên.
Có điều.
Hàn Liên Tiếu đánh ra một chưởng, đánh vào màn nước mưa đang rơi xuống. Vô số giọt nước như cương châm bắn thẳng vào người Y Nguyệt, khiến nàng thổ huyết bay ngược ra sau.
Hàn Liên Tiếu vốn là người quyết đoán.
Nếu đã quyết định giết Lục Phiên, hắn lập tức không do dự nữa.
Hắn là người giang hồ, còn Lục Phiên lại chính là con trai độc nhất của Bắc Lạc thành chủ.
Một khi giết người không thành, hắn sẽ phải chịu vô tận truy sát.
Không thể lưu lại bất kì chứng cứ gì.
Đại Chu lúc này tuy đã loạn đến không thể loạn hơn, nhưng Quốc Sư vẫn còn, Đại Chu vẫn còn lực uy hiếp rất lớn đối với Bách Gia Chư Tử!
“Chết!”
Hàn Liên Tiếu nhìn chằm chằm thư sinh đang ngồi trên xe lăn.
Trong mắt hắn, Lục Phiên thật quá tội nghiệp, hắn bị liệt cả hai chân, đối mặt với cái chết gần kề còn không thể chạy trốn.
Hàn Liên Tiếu gầm lên một tiếng.
Đẩy ra một trảo, năm đầu ngón tay như năm chiếc móc sắt lao thẳng đến cổ họng Lục Phiên.
Xe lăn vẫn đứng im.
Lục Phiên chau mày, nước mưa theo cuông phong cứ xối xả đập vào mặt hắn, Nghê Ngọc ôm chặt chiếc dù, run run lẩy bẩy.
Nàng cũng không vì quá hoảng sợ mà bỏ chạy.
Dù sao Hàn Liên Tiếu lúc này nhìn quá đáng sợ.
Lục Phiên thở ra một hơi, nhắm nghiền hai mắt lại.
Hắn cũng không ngờ Ngưng Chiêu lại bị đánh bại, có điều hắn cũng không phải không có lá bài tẩy.
Hắn có thể tiếp tục truyền linh khí cho Ngưng Chiêu, nhưng...lần này hắn không làm thế.
Khẽ chuyển ý nghĩ.
Hắn liền đổi 5 điểm cường độ linh hồn thành linh khí.
1 điểm cường độ linh hồn đổi được 10 sợi.
Trong nháy mắt.
Số linh khí Lục Phiên có ngay lập tức từ 0 sợi biến thành 50 sợi.
“Quá trình trao đổi hoàn tất”
Lục Phiên mở mắt.
Hắn nhìn Hàn Liên Tiếu đang lao đến với đôi mắt lãnh khốc vô tình.
Khí đan lô.
Hắn khẽ thi triển “Vạn Pháp Hồng Lô” chuyển đổi tu hành công pháp của Nhiếp Trường Khanh thành "Đạo Tông Vận Linh Thuật".
Sau một khắc.
Lục Phiên cảm nhận được bên trong lò đan, 50 sợi linh khí đang sôi trào vặn vẹo.
Trên xe lăn lúc này.
Hắn vẫn yên lặng ngồi ngay ngắn.
50 sợi linh khí màu lam nhạt không ngừng tung hoành xoay quanh thân thể hắn.
Ầm!
Một cỗ uy áp bàng bạc đè xuống.
Hàn Liên Tiếu đang lao nhanh đến đột nhiên bị áp lực xuất hiện ép quỳ xuống.
Áp lực vô cùng lớn, khiến cho đầu gối của hắn như lún sâu vào nền gạch.
Ầm!
Đầu của hắn bị ấn chặt xuống đất, không thể động đậy!
Tim của hắn...đang đập lên thình thịch.
“Cái thứ uy áp này...là cái quái gì vậy!?”
Hàn Liên Tiếu trợn tròn mắt sợ hãi.
Linh khí vẫn đang tung hoành xung quanh Lục Phiên. Hắn vươn tay vuốt đi nước mưa trên mặt. Khẽ liếc Hàn Liên Tiếu đang nằm chật vật trước mặt.
Hắn khẽ ngả ra sau, cười khẽ:
“Linh áp của người tu hành.”
“Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.”