Dịch: Nguyễn Anh Hùng
Bắc Lạc thành có ba đại thế gia, Trần gia, Lưu gia, Chúc gia.
Người của thế gia tại Đại Chu triều có lực ảnh hưởng cực lớn, chiếm hữu hàng loạt đất đai và sức lao động, có thể thành lập hệ thống kinh tế tự cấp tự túc, rắc rối khó gỡ, thực lực hùng hậu.
Những thái thú phản loạn bây giờ, trên thực tế phần lớn đều là người của thế gia mà ra.
Bởi vì Bắc Lạc thành là thành thị tương đối gần Đế kinh, dưới chân thiên tử, các tộc thế gia cũng không dám quá mức càn rỡ. Thế lực ba nhà Trần, Lưu, Trúc so sánh với thế gia bên ngoài yếu hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, dù cho yếu hơn nữa, cũng là thế gia.
...
Trời tối người yên.
Tại phủ của Trần gia.
Cửa lớn đóng chặt, mưa to rơi đầy cọ rửa sạch lá rụng trên đất, lộ ra mấy phần đìu hiu, giống như một con đà điểu đem đầu cắm xuống đất.
Đạm Đài Huyền thống lĩnh đại quân công thành, ba đại thế gia phản bội Lục Trường Không, muốn nội ứng ngoại hợp, để Bắc Lạc thành bị công phá, như vậy, ba đại thế gia đã có thể phá vỡ áp bạch của Lục Trường Không. Có được tư cách cai quản Bắc Lạc thành.
Tuy nhiên...
Thế sự luôn luôn không như kế hoạch của bọn họ dự tính.
Lục Trường Không vậy mà ẩn giấu một vị Tông sư quân nhân, dùng thủ đoạn lôi đình, chém ba vị gia chủ đại thế gia.
Chuyện này làm ba đại thế gia sợ hãi.
Đạm Đài Huyền không chiếm được Bắc Lạc thành, âm mưu của ba đại thế gia triệt để sụp đổ.
Két...
Bánh xe gỗ cùng gạch xanh chạm vào nhau phát ra thanh âm vang vọng trong đêm khuya yên tĩnh.
Nhóm người Lục Phiên từ bóng đêm mông lung, nhẹ bước đi đến trước cánh cửa đóng chặt của Trần phủ.
"Nơi này là Trần phủ?"
Lục Phiên tựa ở trên xe lăn, kéo kéo nhẹ cái chăn long phủ trên chân, mưa to về sau, không khí lộ ra mấy phần ẩm ướt và lạnh lẽo.
Ngưng Chiêu đẩy xe lăn, khẽ vuốt cằm.
"Lão gia ban đầu dự định xử lí ba đại thế gia, thế nhưng ba thế gia tại bên trong Bắc Lạc thành đã thâm căn cố đế, sản nghiệp rất nhiều, tùy tiện xử lý bọn chúng sẽ làm dân trong Bắc Lạc thành chấn động, cho nên lão gia chưa nghĩ được nên xử ba đại thế gia như thế nào."
Ngưng Chiêu nói.
"Kiêu hùng loạn thế từ xưa tới nay đều xuất thân từ thế gia đại tộc."
Lục Phiên cười cười, mười ngón tay đan xen, đè ép vào nhau.
"Bầu trời đã tối, bản công tử cũng có chút mệt mỏi, chúng ta mau giải quyết nhanh chóng."
Lục Phiên nói.
Ngưng Chiêu gật đầu, bàn tay đặt tại trên xe lăn, đem xe lăn nâng lên, vượt qua bậc thang đá xanh trước Trần phủ.
"Tiểu Nghê, đi gõ cửa."
Lục Phiên vuốt vuốt đầu Nghê Ngọc nói.
Nghê Ngọc khẽ giật mình, tựa hồ không ngờ tới công tử sẽ bảo nàng làm việc này.
Lời nói trở nên lúng túng.
"A? Công tử... Ta sợ."
Nghê Ngọc nhìn về phía Lục Phiên.
"Sợ cái gì... Tập võ trước luyện gan, không có dũng cảm, không thành được quân nhân cái thế."
Nhiếp Trường Khanh cầm tay Nhiếp Song nhìn Nghê Ngọc, liếc mắt, nói.
"Song nhi, ngươi cùng đi nàng."
Nhiếp Trường Khanh nói.
Nhiếp Song kỳ thật cũng có chút sợ, nhưng ánh mắt phụ thân nghiêm nghị, trong lòng bỗng sôi sục lên.
Phụ thân chưa bao giờ có dạng ánh mắt nghiêm nghị này.
Nhiếp Song mặc dù tuổi nhỏ, thế nhưng tâm của hắn hết sức mẫn cảm.
Từ khi quyết định tập võ về sau, Nhiếp Trường Khanh đối với Nhiếp Song liền trở nên nghiêm khắc rất nhiều.
Phần nghiêm khắc này, kỳ thật cũng bởi vì đối với con hắn có sự mong chờ.
Có Nhiếp Song cùng đi, Nghê Ngọc cũng lớn mật hơn rất nhiều.
Hai đứa bé liếc nhau, lấy hết dũng khí đi tới cổng chính Trần phủ.
Đập đập vòng đồng có hình miệng thú trên cửa gỗ.
"Uy! Có ai ở đây không?"
Nhiếp Song cuống họng gào thét hết mức gân cổ hô to, Nghê Ngọc cũng theo phía sau hắn gào to.
Lục Phiên ngồi trên xe lăn, một tay cằm, mỉm cười nhìn.
Không có người đáp lại.
Nghê Ngọc cùng Nhiếp Song lại tiếp tục đập, kêu gào.
Thanh âm non nớt, xé rách đêm tối.
Ánh trăng trong sáng chiếu rọi đến, chiếu vào khuôn mặt hung phấn đang gào to của Nghê Ngọc và Nhiếp Song.
"Hô cái gì? Hơn nửa đêm rồi còn ồn ào!"
Tiếng nói thô dày, ở sau cánh cửa vang ra.
“Đông” một tiếng, chốt cửa hạ xuống.
Cửa lớn Trần phủ mở ra, một vị gia đinh mặc váy to, trừng mắt như hung thần ác sát, xuất hiện.
Nghê Ngọc và Nhiếp Song ngẩng đầu, một bộ mặt ngây thơ trong sáng nhìn xem vị gia đinh này.
"Thằng nhóc nhà ai? Trần phủ là địa phương để các ngươi giương oai sao?"
"Mau cút!"
"Nếu không thì ta đánh chết các ngươi!"
Gia đinh quát lớn.
Nhiếp Song như cũ ngẩng đầu, cố chấp đứng tại chỗ nhìn chằm chằm gia đinh.
Nghê Ngọc mặc dù hoảng hốt, chân cũng có chút run, nhưng vẫn trừng mắt, không lui một bước.
Người này... Thật hung!
Lục Phiên giơ tay lên, sờ lên mũi.
Nhiếp Trường Khanh đã hành động.
Vung đao mổ heo trong tay, trong đêm tối như bóng đen xẹt qua. Con dao chớp mắt đã đặt lên trên cổ của gia đinh hung dữ kia.
Giờ khắc này, mượn ánh trăng, gia đinh cuối cùng cũng nhìn thấy Lục Phiên ngồi trên xe lăn và đám người Nhiếp
Trường Khanh.
"Ngươi... Các ngươi..."
Gia đinh vẻ mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
"Các ngươi là ai? Nơi này là phủ Trần thế gia, không phải là nơi các ngươi có thể càn rỡ!"
Gia đinh trong lòng tràn đầy sợ hãi, tuy nhiên vẫn lấy hết dũng khí, nói ra.
Ngưng Chiêu nhấc xe lăn của Lục Phiên lên, vượt qua cánh cửa. Bánh xe gỗ nhẹ nhàng chuyển động, chậm rãi tiến vào Trần phủ.
"Phủ thành chủ tới để thu thuế."
Xe lăn chậm rãi lướt qua người gia đinh trước, Lục Phiên một tay chống cằm, một tay nhéo mũi, không thèm nhìn đối phương, chẳng qua lưu lại một câu nói đam mạc này.
Con ngươi của gia đinh bỗng nhiên co rụt lại, thân thể bỗng nhiên cứng ngắc.
Tim đều nhảy lên đến cổ rồi.
Phủ thành chủ?!
Trần gia đã làm cái gì, hắn đều biết rất rõ.
Lúc đại quân vây thành, ba đại thế gia phản bội phủ thành chủ...
Bây giờ, phủ thành chủ không việc gì, ba đại thế gia gặp phải, chính là sự thanh toán của phủ thành chủ.
Tên gia đinh này mặt xám như tro, gia chủ mới của Trần gia bảo hắn ngàn vạn lần đừng mở cửa.
Nhưng hắn làm cái gì?
Hắn thế mà tự mình mở cửa đưa người của phủ thành chủ tiến vào.
Âm hiểm a!
Tên gia đinh này bỗng nhiên có chút muốn khóc.
Vậy mà bảo hai đứa bé đi gọi cửa, làm cho hắn không có nghi ngờ, còn tưởng rằng trẻ con nhà ai nửa đêm quậy phá ồn ào.
Ai có thể nghĩ tới, phủ thành chủ, lại phái mấy đứa nhóc tới gọi cửa?
Biết sớm như vậy, dù chết hắn cũng sẽ không mở cửa.
Ngưng Chiêu đẩy xe lăn, Lục Phiên không để ý đến gia đinh kia, tiến nhập Trần phủ.
Kiến trúc của Trần phủ cùng Lục phủ cũng có chút giống nhau, đều là phong cách lâm viên Trung Quốc, tuy nhiên, so với Lục phủ thì càng giàu có, xa hoa lãng phí hơn. Con đường nhỏ uốn lượn dẫn đến nhàn đình, hòn non bộ, hồ nước, ở dưới ánh trăng có cảm giác không màng danh lơi, phong cảnh tú lệ, giống như một bức tranh được vẽ tỉ mỉ.
Nhiếp Trường Khanh cầm đao mổ heo, đặt trên cổ gia đinh, sắc mặt lạnh lùng vô cảm.
Gia đinh run rẩy, mùi huyết tinh gay mũi trên dao mổ heo làm hắn buồn nôn.
Đây là một thanh đao mổ heo trần đầy oán linh.
Lục Phiên ngồi trên xe lăn, gió mát sau mưa chậm rãi thổi, để hắn cảm giác có chút thoải mái.
Ngưng Chiêu an tĩnh đứng sau lưng Lục Phiên, tóc xanh rủ xuống, ánh trăng mông lung như lụa mỏng phủ lên, cảm giác như một tiên tử không thể đùa bỡn chỉ có thể đứng nhìn từ xa.
Nghê Ngọc ôm một cây dùm cao gần bằng nàng, đứng tại bên người Lục Phiên.
"Lão Nhiếp, đêm nay, có chút yên tĩnh."
Lục Phiên ánh mắt nhìn xuống, thưởng thức cá bơi trong hồ nước, bàn tay khẽ vô lên chăn mỏng.
Nhiếp Trường Khanh híp mắt, hiểu rõ ý tứ Lục Phiên.
Đao mổ heo đổi chỗ, chém lên đùi gia đinh một đao, máu trong nháy mắt phun ra.
Gia đinh tròng mắt trừng tròn vo, tại lúc vết thương tóe máu, phát ra âm thanh thê lương như tiếng heo bị giết hét thảm.
Tiếng hét thảm, để cho người ta rùng mình, xé rách màn đêm yên tĩnh.
Bên trong Trần phủ, ánh đèn dầu mông lung.
Ánh đèn thướt tha.
Thanh âm huyên náo vang vọng, tiếng bước chân dồn dập, âm thanh giẫm lên nước đọng, tại trong màn đêm nổ vang.
Sâu trong lâm viên.
Am thanh dây cung đàn hồi vang vọng.
Một đám nho sinh áo xanh võ trang đầy người, tay cầm cung giương lên, hiện ra từng mũi tên lạnh lẽo, hướng về đoàn người phía xa.
Bầu không khí...
Trong nháy mắt, giương cung bạt kiếm.