Dịch: Nhan Duong
Lục Phiên ngồi trên xe lăn, nở nụ cười tường hoà, phong phạm có chút xuất trần.
Tuy vậy, trong mắt Lưu Dã cùng Chúc Nhất Sơn thì đây không khác gì nụ cười của ác ma.
Cái tên tàn tật đã lâu ngày không ra khỏi Lục phủ.
Thì ra tên công tử tàn tật trong mắt thế nhân lại đáng sợ như vậy sao?
“Lục…Lục thiếu.”
Lưu Dã cố gắng nở nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.
Chúc Nhất Sơn há to miệng ra, muốn nói gì đó, ban đầu hắn nghĩ tự giới thiệu bản thân, tuy nhiên, bây giờ gặp loại tình huống này, dù Chúc Nhất Sơn có giới thiệu cũng không có tác dụng gì nữa rồi, thậm chí…Hắn có thể chết càng nhanh hơn mà thôi.
Trần Bắc Tuần thấy tình hình như vậy liền tỏ thái độ thẳng thắn cương nghị, hắn ngồi ngay ngắn dưới sàn nhà tù đệm đầy cỏ dại bên dưới, sau đó nhắm mắt dưỡng thần.
Dù cho bây giờ Lục Phiên có đại khai sát giới đi nữa, hắn cũng không hề sợ chút nào cả.
Hắn không chỉ là người của Bắc Lạc Trần gia, còn một thân phận khác chính là đệ tử Kiếm phái, nếu như Lục Phiên dám ra tay với hắn, liền muốn cân nhắc đến lửa giận của Kiếm phái, bọn họ có thể sẽ trực tiếp quay Bắc Lạc thành long trời lở đất.
Chính vì như thế nên Lục Trường Không mới phải nhẫn nhịn không động đến ba đại thế gia.
Cho nên, hiện tại Trần Bắc Tuần rất bình tĩnh, hắn không lo lắng gì cả.
Hắn ngồi bên trong nhà tù này không lâu, bây giờ chỉ cần hắn nhất quyết không nhận tội, tự nhiên Lục Phiên sẽ phải ngoan ngoãn thả hắn hồi trở lại Trần phủ.
Hô hấp của Lưu Dã cùng Chúc Nhất Sơn cũng từ từ chậm lại.
Chỉ thấy Lục Phiên ngồi trên xe lăn, thần tình lạnh nhạt.
Sau khi Thiết Huyết quân giết hết nhóm nho sinh, bọn họ liền dồn dập tụ tập tại sau lưng La Thành, La Thành nhẹ nhàng giơ tay lên ra hiệu, Thiết Huyết quân sau lưng thấy vậy cũng liền yên tĩnh trở lại.
Mùi mau tươi nồng đậm khiến không gian trong phòng giam có chút tiêu điều.
Lưu Dã cùng Chu Nhất Sơn thấy vậy đã sớm bị hù hai chân như nhũn ra.
Trần Bắc Tuần vẫn như cũ nhắm nghiền hai mắt lại.
Biểu hiện bề ngoài của hắn rất bình tĩnh, nhưng kì thực trong nội tâm lại đang có một đàn trâu điên đang nhanh chóng lao qua.
Sự hung tàn quyết đoán của Lục Phiên, đã vượt qua tưởng tượng của hắn.
Đây chính là hơn mười vị công danh tại thân, thư sinh nho giáo a, Lục Phiên hắn nói giết liền giết, mắt cũng không nháy một cái.
Một khi chuyện này truyền đi ra ngoài, chỉ sợ toàn bộ Đại Chu cũng sẽ chấn động!
Các đại nho trong triều chắc chắn sẽ điên cuồng công kích, vạch tội Lục Phiên cùng Lục Trường Không.
Cuối cùng bên trong phòng giam an tĩnh trở lại, Lục Phiên nhẹ nhàng nở nụ cười.
Chỉ thấy xe lăn tự động chuyển hướng đi, Lục Phiên hắn đưa lung về phía ba người Lưu Dã, Trần Bắc Tuần, Chúc Nhất Sơn.
“Ta biết lực lượng các ngươi dựa vào là cái gì….Kiếm phái đúng không?”
“La Thành, áp giải bọn hắn đi.”
Lục Phiên mở miệng ra lệnh.
La Thành nghe vậy liền vội vàng lĩnh mệnh, hắn phái người áp giải ba người nhanh chóng rời đi.
Y Nguyệt nhẹ nhàng đến sau lưng, đẩy xe lăn giúp Lục Phiên sau đó chậm dãi rời đi nơi này.
Thấy vậy La Thành liền nhanh chóng suất lĩnh Thiết Huyết quân chạy theo phía sau, hiện tại chỉ thấy trên cổ ba người Lưu Dã, Chúc Nhất Sơn cùng Trần Bắc Huyền đều bị kẹp lấy một con dao băng lãnh trên cổ, khiến bọn hắn không dám có bất kỳ ý nghĩ phản kháng nào cả.
Ra ngoài đại lao của Lục phủ, chậm dãi đi trên trục đường dài của Bắc Lạc thành.
Dân chúng trên đường Bắc Lạc thành thấy vậy, liền vội vàng thối lui ra hai bên đường, dùng ánh mắt tò mò cùng kính sợ, quan sát đội ngũ bọn họ chậm dãi đi qua.
Trên người Thiết Huyết quân vẫn còn dính đầy máu chưa khô của nhóm nho sinh khi nãy.
Bọn họ sắp sếp chỉnh tề quân trận, chậm rãi đi sau cùng đội ngũ, mỗi một bước đạp xuống, phảng phất khiến mặt đất chấn động vậy.
Mục tiêu của đoàn người rất rõ ràng, bọn họ trực tiếp đi tới ba đại thế gia.
Lưu phủ, một toà phủ đệ xa xỉ tương đương với phủ đệ của Trần gia.
Y Nguyệt sắc mặt băng hàn, chậm rãi không nhanh không chậm đẩy xe lăn cho Lục Phiên.
Nhiếp Trường Khanh đeo đao đi bên cạnh Lục Phiên, Nghê Ngọc cõng bàn cờ, nàng thở mạnh cũng không dám, nàng biết công tử nhà mình muốn làm việc lớn a.
La Thành suất lĩnh Thiết Huyết quân đi theo bên người Lục Phiên.
Đoàn người chậm dãi ngừng lại trước cửa Lưu phủ.
Hoàn cảnh xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ.
Lục Phiên một tay chống cằm, nhàn nhạt nhìn về phía Lưu gia phủ, chỉ thấy đại môn phủ đệ đóng chặt, tựa như một đầu rùa già trốn ở trong vỏ.
Bỗng nhiên.
Chỉ nghe thấy trên đường dài có tiếng hô hoán vang vọng, sau đó liền thấy đám người đen nghịt một mảnh từ từ đi tới, người cầm nông cụ, người nắm dao chặt củi…Đi tới trước cửa Lưu phủ.
La Thành thấy vậy ánh mặt ngưng tụ lại, hắn cất bước ngăn tại trước người Lục Phiên.
Trên mặt Y Nguyệt càng là toát ra vẻ hung ác, nàng giật trường tiên bên hông ra.
Thiết Huyết quân cũng dồn dập nắm chặt vũ khí sẵn sàng nghênh địch.
Đây chính là một đám thương hộ, dân chúng, họ mang theo nông cụ, dao chặt củi, tụ tập lại cùng một chỗ, trong lòng bọn họ trần đầy căm phẫn, trong đó còn có vài vị nho sinh, chỉ thấy hai mắt họ đỏ bừng, mặt mũi tràn đầy chính khí như muốn nói gì đó.
Đại thể chính là vì Lục Phiên lạm sát nho sinh, muốn trắng trợn chiến lấy sản nghiệp của Bắc Lạc thành này, muốn khiến cho bách tính trôi dạt khắp nơi.
Hoả khí quần chúng lập tức dâng lên.
Đủ loại khẩu hiệu, hô lên vang dội khí thế.
Hai bên đường phố, có chút quần chúng không biết rõ chân tướng, thích xem náo nhiệt, cảm xúc cũng bị điều động, bọn họ dồn dập gia nhập bên trong đội hình thảo phạt, nếu như bọn họ thật có thể làm ra chút chuyện gì đến, thì về sau cũng có đề tài để mà huyênh hoang khi nói chuyện.
Đội hình vốn chỉ có mấy trăm người mà thôi, nhưng trong chốc lát liền gấp bội lên, đội hình nhanh chóng đạt đến hơn ngàn người.
Ngàn người cùng gào lên, tiếng la chấn thiên, giống như tiếng sét ầm trời, khiến lòng người sợ hãi.
“Lớn mật!”
La Thành thấy vậy liền rút ra trường đao, trợn mắt lên quát lớn.
Vẻ mặt của Y Nguyệt khó coi, nàng nắm chặt trường tiên tuỳ thời suất chiến.
Trong lòng Nhiếp Trường Khanh cũng có chút kinh hãi.
…..
Trần phủ.
Các loại món ăn cùng với rược ngon đặt trên một tấm gỗ trinh nam để trên bàn.
Đủ các loại món ăn rực rỡ muôn màu.
Có một đám người quây quanh bàn tròn, ăn uống, rược chè linh đình.
Trong đó có mấy người thân mang hộp kiếm, bên trong hộp ẩn dấu sắc bén lợi kiếm, bọn hắn khi chất cực kỳ lăng lệ ác liệt.
“Phủ thành chủ thế tới hung hăng, bất quá, nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền, hiện nay mười ba quận Đại Chu, sự tình dân chúng nổi loạn cướp bóc, giết quan viên còn thiếu sao?”
“Hiện nay Lục Trường Không đã tiến vào kinh thành, bây giờ Bắc Lạc thành đã trở lên vô chủ, chỉ còn duy nhất tên con trai tàn tật, thế mà hắn vẫn còn dám rêu rao khắp nơi, tên Lục Phiên này trên Bắc Lạc hồ dám công khai đồ sát nho sinh có công danh, chiếm lấy Tuý Trần các, càng là bắt lấy thế tử của ba gia tộc, tội ác ngập trời…”
“A….Hắn đây là muốn chết.”
Một vị văn nhân trên thân mang theo hộp kiếm cười nhạt nói.
Trên bàn rược, tiếng cười lạnh vang lên không dứt.
Hiện nơi này có chủ sự của hai nhà Lưu, Chúc, Kiếm phái cao thủ, cùng với rất nhiều thương hộ quan hệ đến dân sinh lớn
nhỏ trong Bắc Lạc thành tụ tập ở đây.
Chủ sự của hai nhà Lưu, Chúc trên mặt tươi cười rực rỡ, Trần gia có kiếm phái đứng sau lưng, mà bây giờ, Lục Phiên hắn dám trực tiếp bắt đi Lưu Dã, Chúc Nhất Sơn, cùng với Trần Bắc Tuần, hành động này chẳng khác gì tát vào mặt ba đại thế gia, trực tiếp vạch mặt với bọn họ.
Mà ba đại thế gia cũng chỉ có thể dùng thủ đoạn của bọn hắn đến đối phó với Lục Phiên.
Bọn họ liên hợp với rất nhiều thương hộ, hao tốn không ít ngân lượng bỏ ra để thuê du côn hắc bang bên trong Bắc Lạc thành, cùng với một đám ăn không ngồi rồi dân chúng, tụ tập lại gây rối trên đường phố.
Nếu như có thể tại bên trong sự hỗn loạn, thừa dịp đánh chết được nhi tử tàn tật của Lục Trường Không thì không còn gì tốt hơn.
Bọn hắn cũng không xa lạ gì với loại chuyện này, bây giờ Đại Chu cũng không sợ nhiều thêm chút hỗn loạn như vậy, tình huống quan viên địa phương bị dân chúng tức giận đánh chết cũng không phải chưa từng xuất hiện, tất nhiên phần lớn đứng phái sau chỉ đạo cũng là những thế gia như bọn hắn.
Trên bàn tròn mọi người nhìn nhau cười ha hả, nâng chén tiếp tục say sưa.
…………………..
Dân chúng đen nghịt một mảnh.
Có chút du côn lưu manh trong đó được những thương hộ thuê đến nơi này quấy rối, bọn hắn cũng tận hết chức trách, vung tay lên hô to dõng rạc, dân chúng nghe tới vậy cũng cảm xúc tăng vọt hào khí ngất trời lên.
Có một số dân chúng không rõ chuyện gì sảy ra, cũng lần mò gia nhập vào đội ngũ, khiến cho đội quân này càng ngày càng lớn mạnh.
Lục Phiên ngồi trên xe lăn, hắn vuốt một chút con cờ trên tay, ánh mắt nhìn lướt qua những nho sinh cùng văn nhân dẫn đầu phía trước nhất kia, khoé miệng liền nổi lên nụ cười âm lãnh.
Ba đại thế gia thuê nhiều du côn, chỉ để diễn xuất một vở kịch như vậy, có lẽ bọn chúng cũng ra rất nhiều máu a.
Trần Bắc Tuần bị áp giải, thấy cảnh này liền phá lên cười.
Râu tóc hắn trong gió thổi lất phất lên.
“Lục Phiên a Lục Phiên, ngươi nhìn thấy chưa…. Cái này chính là đại giới khi dám đụng đến bọn ta a!”
“Chư Tử Bách Gia làm chủ các thành lớn, Bắc Lạc thành để cho Kiếm phái chấp chưởng, đây chính là thiên hạ đại thế, ngươi không thể ngăn lại được!”
Trần Bắc Tuần cười thanh âm vang dội khí thế.
Đôi mắt Lưu Dã cùng Chúc Nhất Sơn nhất thời sáng lên, bọn hắn nhìn thấy được hi vọng.
Sống lưng cũng dần dần trở lên thẳng tắp.
Bọn hắn phảng phất giống như được uống một giây bò húc, cả người tràn đầy lực lượng.
Hai người bọn chúng đang chờ đợi Lục Phiên bị Kiếm phái mang đến áp lực, bức bách hắn phải đem bọn hắn đưa trả về thế gia.
Trên xe lăn.
Lục Phiên không thèm nhìn Trần Bắc Tuần lấy một cái.
Hắn chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía La Thành hỏi.
“Những người này….Có tội không?”
La Thành nheo mắt lại, trong mắt hắn loé lên một vệt tinh quang.
Hắn nhớ lại Lục Phiên đã từng nói qua, sự tình tiếp theo hắn làm…..Sẽ rất thô bạo.
Cho nên….
La Thành tay khoác lên trường đao đeo bên hông, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn rất nhiều dân chúng đang hò hết ầm ĩ trên đường.
“Cầm trong tay hung khí, tụ tập dân chúng mưu phản, đây là trọng tội!”
La Thành lời nói vừa dứt.
Trên đường phô thoáng yên tĩnh trở lại.
Ngay sau đó hơn ngàn dân chúng lập tức như ong vỗ tổ.
Cái tội danh mưu phản này, người bình thường là không có dũng khí đi gánh a.
Những dân chúng bởi vì tham gia náo nhiệt, mong muốn có đề tài sau này thổi ngưu bức mà gia nhập, lập tức bị doạ sắc mặt trắng bệch, không ít người ngay lập tức co cẳng chạy mất hút.
Đoàn người diễu hành ngay lập tức ít đi rất nhiều.
Còn thừa lại, phần lớn đều là người tam đại thế gia cùng thương hộ liên hợp lại chung nhau thuê bọn du côn cắc ké cùng với bạo dân mà thôi.
Cầm đầu đi trước nhất những nho sinh, văn nhân kia thì trong lòng run lên.
Có người đứng ra quát lớn: “Chúng ta tụ tập lại dân chúng, đến đây chỉ vì đòi cái công đạo! Ngươi Lục Phiên dám cưỡng ép chiếm lấy Tuý Trần các, hôm nay ngươi có thể chiếm lấy Tuý Trần các, vậy thì ngày khác, mặt khác cửa hàng quán rược ngươi đều có thể chiếm lấy, thế gian này…..còn có hay không vương pháp! Cử động của chúng ta lần này cũng không phải là mưu phản! Pháp không trách dân chúng, chính là chính nghĩa….”
Trên xe lăn, Lục Phiên chậm rãi ngẩng đầu lên, ấnh mắt hắn rơi vào trên thân vị nho sinh vừa mở miệng kia.
Sắc mặt bình thản, khoé miệng cong lên, hắn thở ra một hơi, rồi thản nhiên nói:
“Ta nói các ngươi mưu phản, các ngươi chính là mưu phản…”
“Các ngươi cũng xứng đòi công đạo?”
“Lão La, nếu là mưu phản, lên xử lý như thế nào?”
La Thành mắt sáng như đuốc, hắn chậm rãi rút ra trường đao bên hông, lưỡi đao cùng vỏ đao va chạm với nhau phát ra thanh âm cực kỳ chói tai.
“Tội này…Đáng chém!”
Bốn chữ, theo trong miệng hắn nhảy ra.
Lục Phiên nghe vậy liền mỉm cười.
“Vậy…Tất cả đều giết đi”