Bên dưới Bắc Lạc thành.
Tiếng vó ngựa vang lên như sét đánh.
Lục Trường Không đạp lên cuồn cuộn bụi mù, trên người hắn mặc một bộ áo giáp, tay thì cầm lấy một thanh trường kích, đôi mắt như điện, ở trong một khu rừng toàn là bờm ngựa, bằng một tốc độ tựa như sấm chớp, hắn xông tới Phùng Sư.
Đông đông đông.
Trên cổng thành.
Có một tên đại hán, trên người không mặc lấy một cái áo, bắt đầu dùng cái dùi để đánh vào mặt trống, mặt trống chấn động một cái, tiếng trống trận phát ra âm thanh rung động đến cả nhân tâm.
Tầm mắt của Phùng Sư cứng lại, hắn cảm thấy một luồng khí thế sắc bén bay thẳng vào mặt mình, cát vàng ở bên dưới mặt đất, như thể bị cắt ngang.
“Lục Trường Không…Tông sư quân nhân!”
Phùng Sư thấp giọng thì thầm, ngay sau đó, hắn cười ha ha lên, âm thanh tựa như tiếng sấm rền vang.
Hai chân hắn thúc vào bụng con ngựa, con tuấn mã màu đen đang được khoác lấy một chiếc áo giáp cũng đồng thời hí lên một cái.
Sung sướng nhưng lại không sợ hãi, nó chạy nhanh như điện, xung phong mà ra.
Phong cảnh bên dưới mặt đất cực nhanh hướng ra hai bên.
Trong ánh mắt của Phùng Sư toát ra một loại hưng phấn mà khát máu, đại đao trong tay hắn được nắm ngang.
Một nam một bắc, hai bóng người cưỡi trên tuấn mã đang không ngừng chạy như bay.
Thân thể của Lục Trường Không mặc dù cường tráng, nhưng khi so với Phùng Sư thì lại kém quá nhiều, Phùng Sư chính là nhất lưu quân nhân chuyên tu luyện ngoại công.
Mà thứ Lục Trường Không tu hành chính là nội công Bàn Huyết Thuật.
Hai người rất nhanh thì tới gần nhau.
Thân thể Lục Trường Không có hơi hơi nằm trên lưng ngựa, trường kích trong tay hắn quét ngang mà ra.
Gân xanh trên cánh tay hắn tựa như là sừng của một con rồng vậy, bao trùm hoàn toàn cánh tay.
Phùng Sư rống mạnh một cái.
Tầng tầng chấn động khiến cho khí huyết người ta sôi trào như thể đang ở bên trong tiếng trống trận.
Trường kích của Lục Trường Khanh cùng đại đao của Phùng Sư đụng vào nhau.
Nhưng tia lửa bắn ra tung tóe, âm thanh của kim loại đang chém vào nhau nổ vang lên.
Phùng Sư là người trời sinh thần lực, cực kỳ vũ dũng.
Sau khi cùng Lục Trường Không đâm nhau một chiêu, vậy mà có thể chế trụ đối phương về mặt sức mạnh.
Hắn tuy không phải Tông sư, nhưng trên thực tế, lại không khác với Tông sư chút nào cả.
Lục Trường Không trở nên lạnh lẽo, trong đôi mắt của hắn chứa đầy sát khí, đủ để có thể tung hoành tứ phương, hắn không khác nào đang nhìn lấy một người chết.
Bỗng nhiên trường kích chuyển động một cái, vốn dĩ đang bị giảm lực thì lại bỗng nhiên tăng lực trở lại, mũ giáp của Lục Trường Không cũng bị thổi bay do hắn bùng nổ khí huyết..
Xoẹt.
Trường kích đè ép trường đao, quét ngang cả thân đao.
Trong lòng Phùng Sư bỗng nhiên giật mình, vứt bỏ trường đao trong tay mình.
Lục Trường Không hừ lạnh một cái, vung trường đao lên, làm cho thanh bảo đao của Phùng Sư đâm thẳng xuống mặt đất.
Sau đó, một quyền được tung ra.
Phùng Sư gầm thét, tung một cú đấm ra, chính diện va chạm với nấm đấm của Lục Trường.
Thế nhưng…
Thứ mà Lục Trường Không tu luyện lại chính là nội công, khí huyết kéo dài, liên tục tung ra ba quyền.
Phùng Sư còn chưa kịp hồi phục khí lực thì đã bị Lục Trường Không đấm trúng rồi.
Phốc, phốc!
Phùng Sư ho ra máu, ngã xuống khỏi lưng ngựa, rơi thẳng xuống mặt đất, thuận thế mà lăn một cái, trông vô cùng chật vật.
“Hay!!!”
“Thành chủ uy vũ! Giết!”
“Thành chú chính là Tông sư quân nhân, chỉ là một tên man lực dã nhân mà cũng dám đối chiến!”
…
Bên trên Bắc Lạc thành, các tướng sĩ chịu trách nhiệm thủ thành đều lên tiếng bảo hay, khí thế uy hùng.
Mà đại quân Bắc quận thì trầm mặc lại.
Lục Trường Không cũng không có tự đắc, ánh mắt vẫn luôn lạnh lẽo, hắn giục ngựa phi nhanh, vươn bàn tay về phía trường kích đang nằm bên dưới mặt đất, đột nhiên chém thẳng về phía Phùng Sư, với ý định trảm hắn thành làm đôi.
Phùng Sư không có do dự, quay cả người lại, chạy nhanh về hướng đại quân.
Hai chân của hắn tựa như một cây cột, bắt đầu chạy như ma đuổi, kể cả mặt đất cũng chấn động.
…
Chỗ sâu của đại quân Bắc quận.
Có một cái lều tương đối lớn dùng để hành quân được đóng ở đây.
Tên binh lính chạy như bay lại đây, vào căn lều, quỳ một chân xuống đất mà nói:
“Bẩm Thái thú! Bắc Lạc thành, thành chủ Lục Trường Không đã tự mình xuất chiến, Phùng tướng quân không địch lại, đã tan tác rút đi.”
Tên binh lính lớn tiếng bẩm báo chiến báo.
Trong lều, ngồi ở chủ vị là một nam tử có bộ dáng nho nhỏ, người mặc áo giáp, phía sau là một chiếc áo choàng màu đỏ tung bay phấp phới.
Hắn ngồi ở chủ vị, một tay thì chống cằm, còn ngón trỏ của tay còn lại thì gõ nhẹ lên ghế.
Nghe được lời bẩm báo của tên binh lính, trên trán của hắn không chỉ không có lo lắng, mà còn vui mừng nữa.
“Quả nhiên Lục Trường Không đã ra khỏi thành.”
Trong căn lều, có không ít tướng sĩ lộ ra vẻ mặt quái dị.
“Thái thú tiên đoán như thần, Bắc Lạc thành…không khác gì là đồ vật trong túi.”
Rất nhiều tướng sĩ đều dồn dập chúc mừng Thái thú Đạm Đài Huyền.
Trên khuôn mặt nho nhã của Đạm Đài Huyền toát ra một nụ cười ôn hòa.
“Lão hồ ly Lục Trường Không này có tính cách tương đối cảnh giác, sẽ không tùy tiện ra khỏi thành, cũng chỉ có tên Phùng Sư này mới có thể kích động hắn ra khỏi thành bằng cái miệng chứa đầy những lời thô tục ấy.”
Đạm Đài Huyền đứng thẳng người lên, trong đôi mắt nho nhã có lóe lên một vệt sắc bén.
“Khiến cho chư vị võ lâm Tông sư xuất động, hôm nay phải khiến Lục Trường Không không thể về thành được, cơ hội chỉ có một, nếu Lục Trường Không trốn về nội thành, chỉ phòng thủ không tấn công, thì chỉ cần mấy tháng, chúng ta không thể nào tấn công được Bắc Lạc thành nữa.”
“Mặt khác, khiến nội ứng bên trong nội thành động thủ đi, loạn trong giặc ngoài, Bắc Lạc thành…chắc chắn sẽ thất thủ!”
Đạm Đại Huyền đội mũ giáp lên, phất tay một cái, nói.
Chư tướng ôm quyền lĩnh mệnh.
…
Tiếng vó ngựa rền vang.
Trong lòng của Phùng Sư vô cùng kinh hãi.
Bỗng nhiên trận doanh của Đại quân Bắc quận tách ra, có mấy cái bóng người giục ngựa mà đến, hướng về phía Lục Trường Không mà tấn công.
Khí huyết ầm vang, những âm thanh nổ vang này có thể điếc cả tai.
Thế bạo dị hưởng, Tông sư quân nhân!
Mấy người từ bên trong đại doanh đi ra, tất cả đều là Tông sư!
Trong lòng của Lục Trường Không hơi đọng lại, ghìm ngựa, móng ngựa cao cao mà nâng lên.
Còn về Phùng Sư, gánh nặng trong lòng của hắn đã được buông xuống, bắt đầu cười lớn lên.
Tiếng xé gió vang vọng lên.
Có bốn bóng người đang giết tới, cầm thương, xách kiếm, giữ đao và cuối cùng là phất trần.
“La Kiếm phái, Hắc Hổ bang, còn có…Thanh Thành quan!?”
Ánh mắt của Lục Trường Không co rút lại, ngoại trừ một tên Bắc quận tướng lĩnh, ba người khác, tất cả đều là võ lâm Tông sư!
“Người trong võ lâm, chịu quốc sư hiệu triệu, vốn dĩ nên giúp Đại Chu chúng ta, vậy mà các ngươi lại phản loạn, đầu hàng với địch!?”
Lục Trường Không rống lớn, huyết thái dương có hơi cổ động.
Trường kích trong tay của hắn vung lên, một tia sáng màu trắng chợt hiện ra, cùng đao, kiếm và phất trần va chạm vào nhau.
Lấy một địch ba, vậy mà không rơi vào thế hạ phong.
Trong đại quân của Bắc quận, Đạm Đài Huyền đứng xem ở trên chiến đài, tầm mắt cũng hơi ngưng tụ lại.
“Thực lại của Lục Trường Không lại đột phá rồi...May mắn được ba vị võ lâm Tông sư tương trợ, bằng không, thật đúng là có hơi khó trong việc ngăn hắn lại.”
Đạm Đài Huyền cảm khái không thôi.
“Đáng tiếc, Tông sư quân nhân cũng là người.”
Ở xa xa phía kia.
Lục Trường Không chỉ dùng một chiêu đã bức lui kẻ địch, không chút do dự nào, hắn quay đầu ngựa lại, chạy cực nhanh về phía Bắc Lạc thành.
Thực lực của hắn đã đột phá, cho rằng tất cả đều có thể nằm hết trong lòng bàn tay, kết quả là, võ lâm Tông sư vậy mà đi đầu hàng địch nhân, Lục Trường Không không thể nào xuống ngựa được, một khi hắn bị bắt, Bắc Lạc thành không có chủ…nhất định sẽ thất thủ!
Bỗng nhiên, trong ánh mắt của Lục Trường Không phun trào, nộ khí công tâm.
“Ngươi dám!!!”
Lục Trường Không gầm thét, âm thanh nổ ra từng trận sóng âm.
Vốn dĩ cánh cửa thành đang được mở, không biết từ khi nào, đã đóng lại!
Phía trên Bắc Lạc thành, đã loạn thành một bầy.
Những quân nhân của ba đại thế gia đều mặc một bộ Nho phục, đang chiến đấu với những tướng sĩ trên đầu thành.
Cửa thành đóng kín lại, trong nháy mắt, Lục Trường Không một thân một mình, không còn ai khác cả.
…
Ngay thời điểm Ngưng Chiêu đẩy chiếc xe lăn mà Lục Phiên ngồi
ở trên đó, toàn bộ Bắc Lạc thành đã sớm đi vào bên trong sự phân tranh.
Phía sau cửa thành, là từng bộ từng bộ thi thể được xếp thành đống ở đấy, tướng lĩnh thân tín của Lục Trường Không đã bị một cây thương dài đâm xuyên qua ngực, quỳ rạp trên mặt đất, mặt trợn tròn lên, đã triệt để mất đi khí tức.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi.
Những tên quân nhân trong Nho phục của ba đại gia tộc, sau khi chém chết tất cả hộ vệ, chúng đã thành công đoạt quyền khống chế cửa thành, đã đóng cổng lại.
Lục Phiên nhíu mày lại, vẻ mặt có hơi thiếu sắc, hắn dùng một cái khăn được làm lông dê che lấy mũi của mình lại, hắn vẫn không thể nào thích ứng được cái mùi máu tanh này.
Ngưng Chiêu cùng Y Nguyệt thì còn tốt, các nàng vốn dĩ là quân nhân, chém giết rồi cũng thành thói quen của mình.
Cho dù là Nghê Ngọc, cũng đã từng thấy qua máu tanh rồi.
Nhưng còn về Lục Phiên, đây là lần đầu tiên hắn thấy được cảnh tưởng tựa như là một đấu trường tu la như thế này.
“Công tử…”
Ngưng Chiêu có chút quan tâm, liếc mắt nhìn về phía Lục Phiên.
Lục Phiên phất tay áo một cái, trong ánh mắt cũng lóe lên một tia hiểu ra.
Đây chính là thời loạn thế…
Trong thời đại loạn thế, mạng người không khác gì cỏ rác, dù cho hắn có được hệ thống đi chăng nữa, nếu không có cách nào sống sót, đều là nói suông cả thôi.
Quy tắc của thời đại này chính là như thế.
“Ta không sao.”
Lục Phiên thản nhiên nói.
“Chẳng qua là thấy không thích hợp với cái mùi máu tanh như thế này thôi.”
Phía bên kia.
Ba vị nho sinh khoác lên mình chiếc áo màu xanh, trường kiếm bị nhuốm đầy máu, đang ngăn ở phía trước đám người Lục Phiên.
“Dừng lại”
Sắc mặt của bọn hắn có chút quái lạ, nhìn thoáng qua Lục Phiên đang ngồi trên xe lăn.
Bắc Lạc thành, Lục thiếu chủ, người của ba đại thế gia nhận ra hết rồi, chỉ là, Lục thiếu chủ này quá ốm yếu, hiện tại bỗng nhiên xuất hiện ở phía trước cổng thành, cũng có hơi quái dị một chút.
Ba vị quân nhân nho sinh liếc nhau một cái, đều lộ ra một nụ cười cổ quái.
“Lục thiếu, đây không phải là nơi thích hợp để ngươi ngâm thơ hỏi liễu, nhanh chóng đi đi, người có thân thể tàn tạ, ở chỗ này cũng không quá thoải mái.”
“Bắc Lạc thành lập tức phải đổi chủ rồi, Lục chân què, ngươi mau mau đi về nhà để thu dọn đồ đặc mà đào mệnh đi.”
“Đào mệnh? Tên què không cha như hắn ta…có thể sống được bao lâu? Nhưng mà những tỳ nữ của hắn cũng không đến nỗi tệ, chúng ta có thể vui vẻ vì hắn mà tiếp nhận.”
Ba vị nho sinh cười nhạo, không cố kỵ sắc mặt của Lục Phiên.
Xưa kia, bọn hắn gặp được Lục Phiên thì còn giữ lại tư thái Nho nhã, còn bây giờ, đã vạch mặt rồi, dối trá làm cái gì nữa.
Một tên què phế nhân ngồi trên chiếc xe lăn, ba vị tỳ nữ, cái nhóm này…nghĩ cũng thấy khá là khôi hài.
Đương nhiên, ba vị thế gia nho sinh quân nhân này cũng không có phớt lờ đi.
Bởi vì Ngưng Chiêu đã đột phá được Tông sư, khí huyết thu lại, trên người cũng không có bất kỳ thứ vũ khí nào cả nên không nhìn ra được thực lực của nàng.
Thay vào đó, bọn hắn lại đang cảnh giác Y Nguyệt, người từ nãy tới giờ vẫn đang nhìn chằm chằm vào họ, bên hông của nàng có treo lấy một cây trường tiên*, không sai vào đâu được, đây chính là một vị quân nhân.
(Trường Tiên: Roi dài)
Với lại, xem sắc mặt của Y Nguyệt, khí huyết liên miên, huyệt thái dương cổ động, e rằng thực lực không đến nỗi kém.
Còn Nghê Ngọc, người đang cầm dù…
Chỉ là một đứa bé ngây thơ mà thôi.
Trên dung nhan mỹ lệ của Ngưng Chiêu, nhìn không ra vui hay buồn.
Còn ở bên kia, Y Nguyệt đã rút cây trường tiên ra, ánh mắt lạnh lẽo.
Nghê Ngọc thì ôm cán dù, ghé vào bên người của Lục Phiên, cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn đang không ngừng run rẫy.
Lục Phiên ngồi trên chiếc xe lăn, mười ngón tay đặt lên chiếc khăn mỏng được dệt từ lông dê đang được đặt trên đùi, giương mắt lên nhìn về nơi xa xa đầu thành, cau mày lại.
Vẫn còn loạn a.
Nếu hệ thống đã ban bố cái nhiệm vụ này, quả nhiên sẽ không xuất hiện ngoài ý muốn.
“Dám nhục công tử…CHẾT!”
Trên khuôn mặt quyền rũ của Y Nguyệt, bỗng nhiên tràn đầy sát khí.
Trường tiên được quất ra, phát ra tiếng nổ vang trời.
Tuy nhiên…
Cánh tay ngọc của Ngưng Chiêu lại khoác lên vai của Y Nguyệt.
“Tiểu Nguyệt, ngươi trông chừng công tử.”
Ngưng Chiêu mở lời.
Lời nói vừa ra.
Bàn tay yếu mềm của nàng vỗ tay vịn của xe lăn một cái.
Một tiếng leng keng phát ra.
Bỗng nhiên, trong nháy mắt, một vệt hàn mang tung bay mà ra.
Một cây trường kiếm mỏng tựa như cánh ve, vậy mà lại được đặt ở bên trong xe lăn này.
Trường kiếm được nắm trong tay.
Thân hình của Ngưng Chiêu giống như một cơn gió nhẹ, lướt mà đi, thể bạo dị hưởng liên miên mà không dứt.
Ba vị thế gia nho sinh có chút giật mình.
Ngay sau đó, rùng mình mọt cái.
“Thể bạo dị hưởng, Tông sư quân nhân!?”
“Tông sư làm tỳ!? Con mẹ nó, rốt cuộc thì đây là lãng phí đến cỡ nào thế!?”
“Đáng chết! Chạy trốn nhanh!”
…
Ba vị thế gia nho sinh không thể nào ngờ rằng, một tên Tông sư quân nhân lại là một tỳ nữ tĩnh lặng như nước, dáng người xinh đẹp lại dịu dàng!
Tâm thần bọn hắn đang kịch liệt run rẫy, không có một chút chiến ý nào cả.
Quay người cực nhanh, muốn trốn chạy.
Mặc dù vậy…
Ba tên Nhị lưu quân nhân, muốn đào mệnh khỏi một Tông sư, cơ hồ là không thể.
Phốc, phốc!
Một bạch quang tựa như là thời gian như bóng câu qua cửa sổ, trong nháy mắt đi ngang cổ của ba người.
Áo xanh nhuốm máu đỏ, ba vị quân nhân chết ngay tại chỗ.
Ào ào ào.
Gió mát thổi vào mặt, không nhiễm chút khói lửa trần gian.
Ngưng Chiêu trở về, ngón tay ngọc của nàng búng vào những giọt máu vẫn còn dính bên trên thân kiếm, sau đó tra kiếm vào bao, lại một lần nữa đưa vào nó tay vịn của chiếc xe lăn.
Lục Phiên nhíu mày, dùng một cái khăn dệt bằng lông dê để bịt mũi lại.
Không để ý chút nào đối với ba tên nho sinh vừa bị giết chết, thậm chí liếc mắt cũng chưa từng..
“Ngưng tỷ, lên tường thành.”
Một tay bịt lấy mũi, một tay thì gõ nhẹ vào chiếc khăn mỏng của mình, Lục Phiên nói.
Lúc ban đầu, âm thanh của hắn cho chút run rẫy.
Về sau…
Một chút rung động cũng không có.
Ngưng Chiếu với hai lúm đồng tiền tựa như một bông hoa, nàng nhẹ giọng đáp một câu, hai bàn tay yếu mềm của nàng đẩy lấy xe lăn, cất bước đi ngang qua bộ thi thể, thẳng hướng tường thành mà đi.