15.
Để chuẩn bị cho tác phẩm xuất ngoại của mình, sau khi Khương Mặc tốt nghiệp xong thì rất bận rộn, anh mượn máy, tìm nhân viên, tìm địa điểm, tự làm đạo cụ bận quay chụp, cuộc sống rất chi là phong phú.
Bộ phim đầu tiên trong đời anh là một bộ phim câm dài 20 phút. Quá trình quay rất thú vị, cũng thuận lợi ngoài sức tưởng tượng. Khương Mặc mơ hồ có cảm giác mình rất thích hợp làm chuyện này, đây là vận mệnh của anh.
Từ nhỏ đến lớn Khương Mặc luôn đầy lòng hiếu kỳ với rất nhiều thứ, không giới hạn trong một lĩnh vực nào, cũng thích rất nhiều thứ, có cái anh chủ động tiếp nhận, có cái là vận mệnh an bài.
Giống như khi còn bé được tiếp thu hun đúc nghệ thuật là vì quý bà Mai Tình, người mẹ đóng kịch đóng phim của anh. Lúc lên tiểu học ba anh thường đi công tác, nhiều khi không rảnh đón anh tan học, cũng may khả năng tự lo của Khương Mặc rất mạnh, tan học anh tự mình đạp xe đến rạp hát chờ mẹ tan làm, vừa chờ diễn tập vừa làm bài. Khi những đứa trẻ khác chạy lung tung bên ngoài để giải phóng năng lượng, anh lại ngồi ở góc sân khấu vừa giải đề toán vừa xem mẹ diễn “Giông tố”, diễn “Tư phàm”, diễn “Phỏng vấn của người chết với người sống”, anh thường vì mê mẩn xem họ diễn tập không làm bài tập xong mà bị quý bà Mai Tình đánh.
Trẻ con tuổi đó xem kịch cũng không hiểu, nhưng từ nhỏ Khương Mặc đã bị sân khấu hấp dẫn, đó là một loại hấp dẫn rất thuần túy, anh ngây ngốc ngồi xem, lại ngây ngốc ghi nhớ vài thứ, những thứ kia như trở thành một hạt giống chôn chặt trong lòng anh.
Sau đó nữa Khương Mặc còn thích rất nhiều thứ. Khi học cấp 2 anh gặp được Tô Á, cũng chính là Sophia. Họ cùng nhau đến một lớp đào tạo mỹ thuật học vẽ. Thật ra Khương Mặc cho rằng mình và Sophia vẽ rất đẹp, dù sao giáo viên cũng nói thế, nhưng anh không theo nghiệp vẽ, vì anh bắt đầu có hứng thú với piano và violon, lao vài đại dương âm nhạc cổ điển.
Luyện đàn chưa được hai năm anh lại nói với ba mẹ không học nữa, anh có sở thích mới, bắt đầu quay qua trầm mê sáng tác, viết xong anh bắt bạn bè của mình đọc. Bạn anh xem tiểu thuyết và thơ ca anh làm nói hàm hồ rằng được lắm, dũng khí của Khương Mặc cũng tăng lên nhiều, anh gửi thứ mình viết cho tạp chí xã, gửi đại nhiều chỗ, vậy mà không ngờ có một chỗ hồi âm thật, đó là một tạp chí thanh niên sử dùng truyện ngắn của anh, thế là Khương Mặc cầm được tiền thù lao đầu tiên trong đời, không nhiều, chỉ 800 đồng, nhưng lúc đó anh rất vui vẻ, anh dùng tiền mua một đôi găng tay da cho quý bà Mai Tình. Ngay lúc mọi người cho rằng anh sẽ đi theo con đường sáng tác văn học, họ lại nhận ra anh không viết lách nữa, anh bắt đầu có hứng thú với việc nuôi kiến…
Người khác thường hay cười anh, nói rằng Khương Mặc, nhiệt tình của ông chỉ được ba phút, hay thay đổi, không có tính ổn định, nông nổi. Anh im lặng không nói gì, chỉ đáp một câu trong lòng, mi thì biết gì. Không thử thì làm sao biết cuối cùng con đường nào mới hợp với mình? Anh chỉ đang thử nghiệm cuộc sống của mình mà thôi.
Mục tiêu thời niên thiếu của anh là tìm được một thứ để anh có thể nỗ lực kiên trì bằng cả cuộc đời mình.
Anh tìm kiếm nhiều năm, thử nghiệm nhiều năm, có thể nói mỗi thứ đều có chút năng khí, nhưng lại không thật sự giỏi thứ nào.
Văn học, thơ ca, hội họa đều rất thú vị và đầy sức hấp dẫn độc đáo, đáng để dành thời gian và tâm sức để nghiên cứu… Thế nhưng, Khương Mặc tham lam nghĩ, có loại nghệ thuật nào có thể áp dụng được tất cả những thứ anh đã học hay không?
Có không?
Cuối cùng anh xác định là có, là phim.
Có rất nhiều người học điện ảnh, nhưng chỉ ít người có thể làm điện ảnh, đây là cảm ngộ cá nhân của Khương Mặc sau khi chơi chung với đám bạn kia. Có rất nhiều người khi ngồi xuống hàn huyên với bạn thì nói lý lẽ rất rõ ràng, trái một câu lý, phải một lẽ, chỉ cần nói đến chuyện điện ảnh là như lái xe tank, thế nhưng khi đến phim trường sẽ biến thành đóng phim câm, ngay cả một cảnh diễn cũng chẳng nói rõ ràng được. Công việc của đạo diễn là thực hành thực tế, nói lý thuyết suông cũng vô dụng.
Khương Mặc theo Đường Lý lăn xã bốn năm trong học viện hí kịch, anh bí mật quan sát, học tập, dần dần phát hiện những thứ học ở trường hoàn toàn không đủ, khi thật sự bắt tay vào quay lại là một chuyện khác, cần phải đối phó với rất nhiều chuyện, đối phó với người, đối phó với bên máy móc, đối phó với rất nhiều chuyện ngoài ý muốn… đương nhiên đối phó với con người vẫn là cốt lõi.
Khương Mặc không từ chối hay bài xích khi đối phó với con người, anh thích kết bạn, không phải kết vì mang theo mục đích, chỉ vẻn vẹn vì anh hiếu kỳ với câu chuyện của từng người.
Khương Mặc có một sự tự tin kỳ dị với chuyện kết bạn, chỉ cần uống với nhau ba lần rượu, anh nhất định có thể trở thành anh em với đối phương, cũng không dùng chiêu gì đặc biệt, chỉ là chân tình đổi chân tình mà thôi.
Mấy năm nay anh quen được rất nhiều bạn nhờ rượu, họ là những nam thanh nữ tú ở nhiều ngành nghề khác nhau, bọn họ có cuộc sống khác nhau, những cuộc gặp gỡ khác nhau.
Có rất nhiều người uống rượu cùng anh, nhưng chỉ có một người khá đặc biệt, người đó sẽ đến đón anh về nhà.
Thậm chí anh đã quên bắt đầu từ khi nào… Dường như là một lần uống say nào đó, vừa lúc Thẩm Triều Văn gọi điện cho anh, anh gọi cậu đến chơi? Không nhớ rõ nữa. Dù sao sau này chỉ cần khi anh say, cuối cùng Thẩm Triều Văn sẽ luôn xuất hiện. Dù cho là rạng sáng ba bốn giờ, người này cũng sẽ mặc gió mặc mưa đến rước. Mỗi lần tan tiệc, Khương Mặc luôn có thể nhìn thấy một người im
lặng chờ anh.
Cảnh tượng “em trai tới đón” được bạn của Khương Mặc gọi là cảnh lạ trong một đoạn thời gian dài, người khác say xỉn đều là tự thân vịn tường nôn mửa lết về, tới anh thì có người rước.
Sau này không chỉ có Khương Mặc quen mà ngay cả bạn bè Khương Mặc cũng quen, chỉ cần anh say cứ gọi cho em trai anh là được, em trai cực kỳ đáng tin.
Kỳ thật Khương Mặc cũng biết Thẩm Triều Văn bộn bề nhiều việc ở trường, người này dậy thì thành mặt lạnh, nhưng ở trường hoàn toàn là tác phong theo phái thần tượng, cậu bận học, bận thi đấu, trở thành một nhân tài ưu tú gọi gió gọi mưa trong trường.
Sau này Khương Mặc mới phát hiện ra Thẩm Triều Văn rất quan tâm hứng thú với các cuộc tranh tài, cậu thích thắng, thích đứng nhất, những cuộc tranh tài to nhỏ cậu đều rất tích cực tham gia, ngay cả thi biện luận ở trường đại học cũng có thể đánh thẳng tới trận chung kết, đánh cho cái người luôn cầm quán quân quanh năm trong trường tơi tả.
Càng quá hơn là, mấy chuyện này Thẩm Triều Văn không hề chủ động nhắc ở trước mặt anh, con đường để Khương Mặc biết luôn là “nghe nói”. Sophia nói, tôi nghe có công ty muốn ký với em ông làm người mẫu, đỉnh. Đường Lý nói, tôi nghe em ông muốn tham gia một cuộc so tài đàm phán, đỉnh. Nghe nói, nghe nói, sao mình không nghe Thẩm Triều Văn nói? Họ không quen cùng một người hả? Không nói cũng được, Khương Mặc lười hỏi, nhưng trong lòng lại cực kỳ khó hiểu sao Thẩm Triều Văn lại có thể chừa thời gian để đón anh giữa lịch trình trăm công nghìn việc ở trường? Không phải cậu bận trở thành nhân vật gọi gió gọi mưa trong trường à? Có vẻ như bài tập của sinh viên vẫn ít chán.
Khương Mặc cũng từng nghĩ vì sao Thẩm Triều Văn lại chấp nhất nhặt anh về nhà khi say rượu, nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ rõ. Sau này anh cũng lười nghĩ nữa, rộng lòng an ủi bản thân đó là em mình, sao lại phải khách sáo với em mình chứ? Dù sao đó giờ vẫn luôn ở chung thế này, không có chuyện gì xảy ra.
Anh có thể cảm giác được Thẩm Triều Văn đang đi theo con đường tinh anh tiêu chuẩn, mỗi ngày đều bận thi đấu, thắng cuộc, đứng nhất. Còn cuộc sống của anh và Thẩm Triều Văn như hai thái cực, anh không thèm để ý được mất thắng thua, anh chỉ cần vui vẻ.
Đừng nhìn cuộc sống trống đánh xuôi, kèn thổi ngược của hai người mà lầm, quan hệ của họ vẫn luôn rất tốt, chỉ cần lúc anh uống say ở Thượng Hải, Thẩm Triều Văn sẽ luôn chạy tới ngay lập tức không nói một lời.
Trong nhà có chuyện gì cậu cũng sẽ đến giúp ngay khi có thể. Trong mắt gia đình Khương Mặc, đó là một đứa bé vừa cố gắng vừa hiểu chuyện. Một chàng trai phương Bắc đẹp trai, cao gầy, làm việc nhanh nhẹn, nhìn thế nào cũng thấy rất vừa mắt, ba mẹ Khương Mặc rất quý mến cậu, bảo rằng khi được nghỉ cứ đến nhà ở. Lúc Thẩm Triều Văn về quê ăn tết sẽ mang một ít quà về quê cho ông bà giúp nhà Khương Mặc, Mai Tình cũng nhớ cho bà của Thẩm Triều Văn một phần…
Qua lại như vậy hai năm, Thẩm Triều Văn dần trở thành một nhân viên ngoài biên chế quan trọng trong nhà Khương Mặc. Quý bà Mai Tình cũng càng nhiệt tình hơn, nói thẳng bảo Thẩm Triều Văn nhận mình làm mẹ nuôi.
Cứ thế hòa vào, sống mơ màng, thời gian cứ thế vội vàng trôi qua. Chờ sau khi tất cả các thủ tục hoàn thành, không lâu sau đó Khương Mặc sẽ xuất ngoại để đào tạo chuyên sâu.
Một tháng trước khi đi Pháp, hầu như ngày nào Khương Mặc cũng trong trạng thái uống đến bất tỉnh nhân sự, các bạn tiễn anh tiễn tròn một tháng. Một đêm trước khi rời khỏi Thượng Hải, anh vẫn còn hòa mình trong rượu tiệc anh thích nhất, nhưng lần này chỉ gọi mấy người bạn thân đến quán của Sophia uống, tiệc chia tay, tiệc nhỏ, bốn chai Whisky, một mình Khương Mặc đã uống hết nửa chai, là uống chay, anh ghét thêm đá.
Uống rồi uống uống đến lúc cạn ly vui vẻ, Thẩm Triều Văn cầm một cái túi đi vào.
Cậu đi thẳng đến chỗ Khương Mặc, tự nhiên lấy một chai Nutrition Express từ trong túi ra để trước mặt anh, không nói câu nào cũng không chào hỏi với ai, xoay người ngồi xuống quầy bar.
Nếu lúc Thẩm Triều Văn tới Khương Mặc còn chưa uống xong, cậu sẽ tự mình tìm một góc ngồi xuống làm chuyện của mình vân vân.
Tuy lúc nào dáng vẻ của cậu cũng như bị lôi vào chỗ chết, nhưng hôm nay ngồi đây đều là bạn thân của Khương Mặc, bọn họ cũng biết phong cách của Thẩm Triều Văn là thế, cậu chưa từng tham dự bàn rượu nào của họ, cũng không phí lời vô vị với người khác.
Khương Mặc mở nắp đồ uống nhấp một hớp, tiếp tục rót rượu cho mình, ngay lúc anh đang suy nghĩ có nên mix Whisky với Nutrition Express để uống không…
Đường Lý kỳ quái nhìn bóng lưng của Thẩm Triều Văn, anh chàng cảm thấy có chút không đúng, thế là hỏi: “Có phải em ông không vui không vậy? Hai ngày nay đến đón ông tôi luôn cảm thấy em ấy đang giận.”
Giận?
Mặt đơ như thế sao thấy được có giận hay không?
Khương Mặc cầm ly rượu nói mơ hồ: “Hả?”