Lối vào bệnh viện tư nhân Kim Châu, một cô gái cao mảnh khảnh bước xuống khỏi xe taxi, cầm một chồng văn kiện đi hướng cửa bệnh viện.
Bảo vệ ở cửa ngăn cô lại: "Cô là bệnh nhân của bác sĩ nào? Có hẹn trước không?"
Dương Xu: "Tôi tìm Hạ tiên sinh, là Hạ tiên sinh bảo tôi tới.
Sau khi nhận được lệnh của cấp trên, bảo vệ liền mở công tắc điện, Dương Xu nói cám ơn cầm văn kiện bước vào trong bệnh viện, vào trong thang máy đi thẳng lên lầu hai mươi bảy, vừa ra khỏi thang máy liền nhìn thấy Tiếu Thụ đang ngồi trên ghế ngoài hành lang.
Tiếu Thụ thấy cô đến, đứng dậy tiến lên vào bước chào hỏi: "Có mang tài liệu đến không?"
Dương Xu đem văn kiện trong tay đưa cho hắn, thở phào nói: "Đều ở đây, hiện tại phải làm gì, trợ lý Tiếu?"
Tiếu Thụ cúi đầu lật văn kiện, cười nói: "Đừng có gấp, cũng phải là đại sự gì, công ty chúng ta thu mua đất đai cũng không ít, loại chuyện tranh chấp nhảm nhí này thấy cũng nhiều rồi."
Hai tay Dương Xu nắm chặt ở trước người, nụ cười có chút lo lắng: "Làng du lịch Lục Viên tuy rằng không phải là tôi làm, nhưng phần sau cùng hoàn thành lại là do tôi, hiện tại xảy ra chuyện như vậy, cũng là trách nhiệm của tôi."
"Không sao, từ từ tích lũy kinh nghiệm là được."
Tâm tình Dương Xu hơi hòa hoãn, liếc mắt nhìn cửa phòng đóng chặt, hỏi: "Hạ tổng làm sao vậy? Bệnh rồi sao?"
Tiếu Thụ khép văn kiện lại, ngẩng đầu nhìn cô cười nói: "Kiểm tra định kỳ thôi."
Ánh mắt hắn hiện ra sự lẩn tránh rõ ràng, rõ ràng đến mức Dương Xu phát hiện chính mình nói sai rồi, vì vậy lúng túng cười cười, không nói nữa.
Lúc này Hạ Thừa từ căn phòng lớn cuối hàng lang đi ra, đi cùng với hắn còn có một ông bác sĩ tầm hơn sáu mươi tuổi nhưng vẫn rất có tinh thần, hai người vừa đi vừa trò chuyện cười nói hướng về phía bên này.
Mặt vô liêm sỉ bá đạo không nói lý của Hạ Thừa chỉ có Sở Hành Vân có phúc hưởng thụ, đối với trưởng bối quen biết, hắn vẫn tương đối biết làm người.
Vị bác sĩ già vẻ mặt tươi cười nói: "Không có vấn đề gì, uống thuốc đúng giờ, định kỳ đến đây kiểm tra, khi nào có kết quả phân tích khí huyết cùng thí nghiệm nguyên nhân gây ra dị ứng, tôi sẽ lập tức thông báo cho cậu.
"Làm phiền ông."
Sau khi tiễn ông bác sĩ già đi, Hạ Thừa liền thu lại vẻ tươi cười nhã nhặn trên mặt, liếc mắt nhìn Dương Xu đứng trước mặt hắn, hỏi Tiếu Thụ: "Làm sao vậy?"
Tiếu Thụ bước đến gần hắn, đem văn kiện mở ra trước mặt hắn: "Vẫn là làng du lịch Lục Viên, ba năm trước bọn họ đã giao khoán một khu đất rừng ở phía bắc gần hồ Thanh Lăng trong vòng năm năm.
Hiện tại thời hạn thuê còn chưa chấm dứt, Lục Viên đã tự ý đem cây cùng đất bán cho chúng ta, người thuê ban đầu biết được tin tức liền tìm tới cửa, Lục Viên không chịu bồi thường, bảo muốn ra tòa.
Dự án Sơn Thủy đã bị kéo dài thời hạn, hiện tại lại xảy ra chuyện ầm ĩ, mặt trái dư luận đã đủ nhiều, vụ kiện này chúng ta không thể làm gì được."
Hạ Thừa cầm lấy văn kiện, cũng không thèm nhìn, đột nhiên giương mắt nhìn về phía Dương Xu, giọng điệu vững vàng lạnh nhạt như là tâm điện đồ không có sự sống: "Tối nay có hẹn?"
Dương Xu sững sờ, cảm thấy ánh mắt của hắn quá sắc bén, cực kỳ sắc bén, phảng phất như có thể xuyên thấu qua quần áo trên người cô.
Loại công kích này khiến cho cô theo bản năng dùng tay trái ôm lấy cánh tay phải, cố gắng gượng cười: "Đúng vậy, nhưng tôi sẽ hoàn thành xong công việc rồi mới đi."
Cặp kính trên mặt Hạ Thừa kia như một khối lãnh thiết, âm trầm lạnh lùng bất cận nhân tình, khiến người ta không dám đối diện với đôi mắt đó.
Ánh mắt Hạ Thừa chỉ ngừng trên người cô mấy giây, sau đó cúi đầu tiếp tục xem văn kiện trong tay, vẫn như trước không có cảm tình gì, nói: "Chiếc váy này không thích hợp với cô, có vẻ tùy tiện."
Dương Xu sắc mặt cứng đờ, cô nhìn xuống chiếc váy mới nằm trong bộ sưu tập hè của Amash màu rượu đỏ hở một bên vai, không nói gì, bước nhanh rời đi.
Sau khi Dương Xu đi khỏi, Hạ Thừa suy tư ngẩng đầu nhìn về phương hướng cô rời đi, ánh mắt trầm tư, khiến người nhìn không thấu.
Tiếu Thụ đáng giá sắc mặt Hạ Thừa, cẩn thận nói: "Xem ra tình yêu xác thực có thể làm cho người ta trở nên mù quáng, giống như thư ký Dương chưa từng mắc phải sai lầm trong việc chọn quần áo, cũng có chỗ sơ suất."
Câu nói này có vẻ như đã chọc giận Hạ Thừa, hắn đem văn kiện dùng sức vỗ vào trong ngực Tiếu Thụ, rồi đi về phía thang máy, "Phụ nữ rất hiếm khi mắc phải sai lầm về trang phục trong buổi hẹn hò, họ cố hết sức ăn mặc thật xinh đẹp, chứ không phải là mặc những bộ đồ đắt tiền.
Nhưng hôm nay Dương Xu lại mặc đồ hiệu, đem chính mình trở thành giống như ma nơ canh trong tủ kính cửa hàng, nói rõ người hôm nay mà cô ta gặp đã vượt ra khỏi vòng sinh hoạt thường ngày, là một người đàn ông có địa vị và quyền lực đều cách rất xa."
Tiếu Thụ đối với việc hắn có thể hiểu rõ tâm lý của phái nữ như vậy cũng không cảm thấy kỳ quái chút nào, tốt xấu gì cũng là Hạ nhị gia trà trộn trong bách hoa, phấn hoa dính trên ống quần phải tính bằng tấn, số lượng thông tin bên lề mặc dù không thường xuyên như Trâu thiếu gia, nhưng cũng là khách vip của các tờ báo giải trí.
Trợ lý Tiếu nói một câu có thể khiến cho ông chủ của mình nghe xong rất vui vẻ: "Vậy thì người tối hôm nay cô ấy gặp không phải là Sở đội trưởng?"
Câu nói này rất là tri kỷ, khóe môi Hạ Thừa câu lên, lộ ra một nụ cười nhẹ, ngoài miệng lại không cảm kích: "Hai người bọn họ có hẹn hò hay không, cậu để ý nhiều như vậy làm gì? Rất rảnh rỗi sao?"
Trợ lý Tiếu rất muốn cho một cái liếc mắt xem thường tận trời, tâm nói mình có lòng tốt săn sóc trấn an ông chủ, lại bị ông chủ không biết xấu hổ này cắn ngược lại một cái, dán lên cái mác chân chó bát quái, làm việc không đàng hoàng, khiến người ta muốn ói ra máu.
Hạ Thừa đáp trả Tiếu Thụ một câu, cảm thấy sung sướng cả thể xác lẫn tinh thần, cất bước vào thang máy xoay người ổn định lại, hơi ngoắc ngoắc tay: "Hôm nay là ngày tốt Sở Hành Vân bị đội nón xanh, cậu nói, tôi có phải nên tặng cho y một món quà không?"
Tiếu Thụ: "...!Ngài thấy vui là được rồi."
Hai mươi phút sau, Sở Hành Vân nhận được một cuộc điện thoại từ phòng bảo vệ cục thành phố.
"Sở đội, có chuyển phát nhanh gửi cho cậu, cậu xuống lấy hay là muốn mang lên?"
Sở Hành Vân bảo Kiều Sư Sư xuống lấy, nói là tranh chân dung của hai nạn nhân trong Án xác thối do lão hình sự trinh sát của B thị phác họa, bảo cô lấy được tranh chân dung rồi đến thẳng phòng phân tích vụ án.
Lúc này phòng phân tích vụ án đang mở cuộc họp, nữ thạc sĩ mới tới của đội kỹ thuật đang đứng thuyết trình trước tấm bảng trắng những manh mối đã điều tra được.
"Căn cứ vào đoạn video mà phân cục gửi lên, kết hợp với thời gian tử vong của Vương Minh Viễn, chúng tôi tập trung điều tra video trước và sau trong khoảng một giờ thời điểm tử vong của Vương Minh Viễn, băng ghi hình của Lệ Âu đã tự động xóa bỏ.
Dựa vào video giám sát của cục giao thông, cộng thêm camera an ninh trên sân thượng, ngày xảy ra vụ án hiện trường không xuất hiện nhân vật khả nghi nào, xét thấy Sở đội cho rằng kẻ tình nghi có thể là một phụ nữ, chúng tôi sắp xếp trọng điểm điều tra những phụ nữ ra vào khách sạn Lệ Âu trong khoảng thời gian này, đồng thời kiểm tra thông tin khách hạn mà khách sạn lưu giữ, cũng không phát hiện người nào khả nghi, vì vậy tôi cho rằng nên mở rộng phạm vi điều tra, toàn bộ hình chữ L của Thục Cung Bắc phố..."
"Tại sao lại từ bỏ manh mối trong khách sạn?"
Sở Hành Vân đột nhiên ngắt lời cô: "Chẳng lẽ người này không phải là đã ở trong khách sạn từ sớm để che dấu tai mắt người khác sao? Thục Cung Bắc phố long xà hỗn tạp lượng người đi lại cực kỳ lớn, ra ngoài gặp phải kẻ buôn lậu ma túy còn nhiều hơn so với gặp người bình thường, nếu như trong phạm vi một kilomet cô không tìm được kẻ tình nghi, vậy thì mở rộng phạm vi lại càng không tìm được, không cần