Chi Bằng Tạm Ở Cùng Nhau

NGƯỜI MẪU


trước sau

“Bề ngoài trắng trẻo, nhưng miệng lưỡi lại sắc bén như hạc đỉnh hồng vậy.”

Trong phòng chụp ảnh, âm thanh sắc bén vang lên nhanh nhẹn như kéo cắt.

Vóc người thon thả, chỗ lồi chỗ lõm khiến cho người ta cảm thấy thích thú của Diêu Tinh Thần đang đang đứng trước mặt nhiếp ảnh gia, mỗi một ánh mắt, một động tác của cô, đều không chần chừ mà chuẩn xác, tự tin mà chuyên nghiệp.

“Rắc rắc rắc rắc”, từng tiếng vỡ vụn giòn tan va vào dây thần kinh của nữ trợ lý.

Khí trời nóng vô cùng, bao quanh cô bốn phía, nhưng cô lại bất giác rùng mình.

 

Hoàn Tử tay trái cầm một ly cà phê kem ướp lạnh, tay phải cầm một ly cà phê nóng hơn, ánh mắt u ám nhìn bộ dáng của Diêu Tinh Thần dưới đèn, đôi tay đang cầm ly hiện lên khớp xương rõ ràng, kẽ run run, càng tức giận đốt ngón tay càng trở nên trắng bệch.

Mỗi người đều có một giới hạn cuối cùng của mình.

Hiện tại, con gái của Hoàn Tử đã nhập viện vì bệnh tim, một người mẹ đơn thân như cô ta bây giờ lòng đang nóng như lửa đốt, vốn muốn xin Diêu Tinh Thần nghỉ để đi thăm con gái, lại bị cô đòi đi mua cà phê, mua thì mua, nhưng mua được cà phê rồi thì cô lại chê lạnh, làm khổ cô phải đi mua cà phê nóng.

Đủ rồi, thật sự là quá đủ rồi!

“Bộp!” Ly cà phê giấy trong tay Hoàn Tử bị bóp vỡ một cách dữ tợn, chất lỏng đục ngầu lạnh như băng trào ra từ tay phải cô.

Diêu Tinh Thần . . . Diêu Tinh Thần!

Trợ lý nghệ sĩ thì không phải là người sao!

Hoàn Tử nheo mắt lại nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp của cô dưới ánh đèn sáng loáng, trong mắt tràn đầy chán ghét!

Cô ta sẽ liều mạng cùng cái người này! Mẹ nó! Bà đây không hầu hạ ngươi nữa!

Tuổi còn trẻ mà đã khó phục vụ như vậy! Hoàn Tử cô không biết đã làm trợ lý cho bao nhiêu người? Không có một ai giống cái người làm cho người ta khó mà chịu được này.

Chỉ là không ngờ nhân phẩm của Diêu Tinh Thần như vậy, lại có thể sống bình yên vô sự trong vòng xoáy đấu tranh kịch liệt của giới người mẫu, hơn nữa lại còn có thể tiến vào giới điện ảnh!

Tuy rằng vai diễn của cô đều là vai tiểu tam vợ bé tranh sủng cùng vợ cả, không nóng cũng không lạnh, nhưng chẳng hiểu sao lại còn có thể cho cô phát hành đĩa nhạc! Là phát hành đĩa nhạc!

Phi! Cái giọng giống như mẹ già vậy đã phá tan một bài hát, y y a a rầm rầm rì rì, giống như là một ổ gà mái vậy!

May mà ánh mắt của công chúng cũng coi là sáng như tuyết! Mấy bảng xếp hạng bình chọn top mười  nữ ca sĩ hát dở nhất, cô đúng là vô cùng xứng đáng mà xếp thứ nhất! Làn sóng hấp dẫn với tiêu đề “Diêu Tinh Thần cút ra khỏi làng âm nhạc” cũng tiến lên phía trước nhiều lần.

Thô tục, nông cạn, không học thức, tham hư vinh, người phụ nữ này, tháo trang sức ra thì không khác nào gái đứng đường mà cứ ở mặt công chúng giả bộ mình là nữ thần!

Rõ ràng lúc ở nhà ba ngày liền không thèm gội đầu, thế mà khi phỏng vấn dám ưỡn ngực vênh mặt nói mình là người sạch sẽ!

Phi! Có lần Hoàn Tử đến nhà cô, vừa vặn nhìn thấy cô một bên thì đắp mặt nạ, một bên thì dũa móng chân, vô cùng say mê!

Không được, cô không nhịn được nữa! Hoàn Tử căm phẫn hệt như một quả bóng đang phồng lên, càng ngày càng căng, càng ngày càng phồng, dù sao nếu không phục vụ cô nữa, thì dứt khoát phải xé lớp mặt nạ này ra, trước khi đi nhất định phải lột trần lớp mặt nạ này của cô!

Mắt thấy Diêu Tinh Thần đã chụp ảnh xong,chuẩn bị ra khỏi phòng chụp ảnh, “Lạch cạch”! Nữ trợ lý đem mảnh vụn của ly cà phê trong tay ném một cái, chí khí ngẩng cao trợn mắt nhìn Diêu Tinh Thần.

Bây giờ đang là giữa mùa hè, nhưng máy điều hòa trong phòng chụp ảnh hình như đang bị hỏng, Diêu Tinh Thần rốt cuộc cũng không đứng vững nổi nữa, cởi phăng áo khoác mà nhà quảng cáo cung cấp xuống rồi bước nhanh tới phòng rửa tay, định dùng nước lạnh xối lên tay giải nhiệt một chút.

Thân hình Diêu Tinh Thần rất cao, người cao một mét sáu như Hoàn Tử đứng cùng cô, giống như là tòa nhà cao ốc mới xây và tòa mới dỡ hỏng đang đứng chung một chỗ, chênh lệch khá xa, cho nên cô cũng chưa chú ý tới sự khác lạ của Hoàn Tử.

Hoàn Tử không cam lòng, siết chặt nắm đấm bước ra ngoài.

. . .

Diêu Tinh Thần đứng trước bệ rửa mặt trong phòng vệ sinh, mở vòi nước, dòng nước lạnh như băng vừa mạnh vừa to, giống như ưu tư của cô vào đêm hôm đó.

Đêm hôm đó, cô ở trên giường bị người ta khóa hai tay ra sau lưng, động tác vừa vội vàng mà nóng bỏng tiến vào. Khiến cho cả người cô đều đông thành tượng đá, theo từng va chạm kia mà vỡ vụn.

Ngày đó cô bị người môi giới lôi đi bàn bạc hợp đồng quảng cáo, là ở một biệt thự sang trọng. Lúc ngồi trên bàn tiệc không ngờ lại bị đổi ly rượu, uống liền mấy ly vào bụng, vốn đã lâng lâng, nhưng người có tửu lượng luôn luôn rất tốt như Diêu Tinh Thần lập tức nhận ra mình đã bị người ta bỏ thuốc, chuyện này cô đã từng nghe nói đến nhưng lại không ngờ nó sẽ phát sinh trên người mình, có điều khi đó tất cả đã muộn, đầu cô căng ra, tức khắc ngã quỵ trên ghế sa lon.

Đến khi tỉnh lại, mắt đã bị che mất, cả người rơi vào một mảnh bóng tối, là cướp sắc sao, nếu là chuyện này thì Diêu Tinh Thần cũng không sợ, cùng lắm thì coi như tình một đêm, chờ khi tỉnh lại sẽ tìm người môi giới tính sổ, nhưng nếu là có người cố ý chỉnh cô, cố ý chụp hình quay phim khiêu dâm, vậy mới là phiền toái.

Trong bóng tối, cô cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng ý thức lại vô cùng tỉnh tạo, tựa như tứ chi trên cơ thể đều không

phải của cô, chỉ có khứu giác, thị lực đã ngủ đông vào thời điểm đó lại trở nên nhạy cảm khác thường.

Cô nghe thấy tiếng bước chân của người kia, dừng lại ở bên mép giường, hắn ta tựa hồ nhìn cô rất lâu, hoặc có thể đang nhìn nơi khác, nói chung là mãi rất lâu sau đó cũng không làm gì.

Cho đến khi cô sắp bất tỉnh, sột sột xoạt xoạt, tiếng ma sát của tơ lụa vang lên, cô nghe thấy âm thanh kéo cà vạt của người đàn ông đó.

Hắn bắt đầu đè lên người cô, rất nặng, nhưng không phải là cái nặng của một thân thể béo phì trì tệ, cho nên nhất định đó không phải là một phú thương bụng phệ. Diêu Tinh Thần đoán hắn nhất định là một người đàn ông cao lớn, đường nét trên da thịt động chạm với nhau tạo nên xúc cảm cứng rắn mà đàn hồi, người này ít nhất thường xuyên rèn luyện.

Thứ để lại ấn tượng cho cô sâu sắc hơn một chút, chính là mùi thơm trên cơ thể của người kia, cụ thể là loại nước hoa nào thì cô không nhận ra, chỉ cảm thấy có một mùi thơm nhàn nhạt của gỗ cổ, giống như đã từng quen biết, nhưng lại phiêu dật không thể nhận ra.

Dùng mộc chất đặc biệt như vậy làm nước hoa, khiến cho người đến gần hắn giống như đang tự đưa mình vào vườn trúc thanh tịnh sau cơn mưa, người đàn ông này nhất định là một người rất có địa vị.

Ôn hòa, tinh tế, hẳn là thường ngày hắn ngụy trang rất tốt, là một đại nam tử chủ nghĩa áo mũ chỉnh tề.

Cô lạnh lùng nghĩ tới lúc mình bị hắn hung hăng ra vào.

Thời buổi bây giờ, người có văn hóa, đều là thứ bại hoại, nên cầm thú bây giờ, đều có áo mũ hết.

Nước ở vòi vẫn rào rào chảy, Diêu Tinh Thần thoát khỏi đoạn kí ức không biết phải gọi là thống khổ hay ngạc nhiên kia của mình, cô đưa đôi tay thon dài ra, đầu ngón tay vừa chạm vào dòng nước lạnh một khắc, đã cảm nhận được bụng mình co thắt cùng lúc, Diêu Tinh Thần giật mình, thất thần nhìn bóng mình trong gương.

Mấy giây sau, trong gương xuất hiện gương mặt của một người phụ nữ khác, Hoàn Tử thường ngày luôn dốc sức ân cần giờ phút này tựa như một người khác, gắt gao nhìn cô chằm chằm.

Diêu Tinh Thần hơi sửng sốt, từ từ xoay người, phát hiện ra ánh mắt Hoàn Tử nhìn mình không đúng, im lặng mấy giây, bỗng nhiên bật cười.

“Hoàn Tử, cô cũng phát hiện rồi phải không?”

Hoàn Tử trợn mắt nhìn cô, nhận ra vẻ mặt cô hơi tái nhợt, kìm nhén tức giận và bất mãn trong lời nói của mình, lạnh lùng nói: “Phát hiện cái gì?”

Diêu Tinh Thần dựa vào bồn rửa tay, rút ra một điếu thuốc lá nhỏ dài dành cho phụ nữ, kẹp trên tay, dùng đầu ngón tay chạm vào mũi Hoàn Tử một cái, mở miệng nở một nụ cười giễu cợ, khiến cho người nhìn có chút hoảng sợ.

“Tôi cũng giống cô rồi . . . Còn chưa kết hôn, đã bị người ta làm lớn bụng . . .” Giọng Diêu Tinh Thần có vài phần bi thương, vén mái tóc dài như hải tảo ra phía sau tai, âm thầm chửi một câu: “Thật mẹ nó xui xẻo . . .”

Hoàn Tử sửng sốt, hoàn toàn quên mất mình muốn nói gì, bởi vì tình huống ở trước mắt này, thật là quá xa so với bộ dạng khỏe mạnh của cô.

“Cô mang thai?” Hoàn Tử kinh ngạc nhìn vùng bụng bằng phẳng của cô.

“Ừ”, Diêu Tinh Thần phất tay nhìn cô, giọng nhẹ bẫng, dáng vẻ dửng dưng vô cùng: “Xem ra, phải nhờ cô tạm thời chiếu cố hai người chúng tôi rồi, bất quá chúng ta không quan hệ, Diêu Tinh Thần tôi chưa bao giờ lợi dụng người khác, tăng tiền lương của cô thêm ba ngàn nữa.”

“Bao nhiêu cơ?”

“Cô điếc hả! Lão nương nói tăng tiền lương cho cô thêm ba ngàn!” Không kiên nhẫn chính là đặc điểm lớn nhất của cô.

“A? A! Vậy vậy . . . Cà phê kia không thể uống đâu! Không tốt với thân thể! Tôi đi mua cho cô chút sữa bò nóng nhé?” Hoàn Tử lập tức mềm lòng, mặt mày vui vẻ lóng ngóng vụng về, hoàn toàn quên mất ân oán tình thù mới còn ban nãy!

“Được.” Diêu Tinh Thần có chút không nhịn được, điếu thuốc kẹp trong tay cũng không dám hút, đưa lên mũi ngửi tới ngửi lui: “Cô liên lạc giúp tôi với một bệnh viện tư nhân có tính bảo mật tốt, đừng tìm cái loại phát quảng cáo trên đường kia, còn nữa, tôi không muốn chịu đau, nhớ tìm cho tôi một bác sĩ có kĩ thuật tốt nhất, nếu như bác sĩ là kiểu chào hàng mở rộng tiêu thụ siêu âm cái gì đó, cô nói cho hắn, tự đi mà chơi trứng đi! Lão nương cần chặt chẽ phải như lúc đầu! Đi đi!”

Diêu Tinh Thần rốt cuộc cũng châm lửa, búng tàn thuốc lá một cái.

“Được, được, tôi đi đây, lập tức đi!”

Hoàn Tử xoay người, nghĩ lại mà sợ đến lè lưỡi một cái, may mà vừa rồi cô nhịn được, nếu không thì có thể đi đâu mà tìm được công việc lương cao như vậy chứ?

Đúng rồi, vừa mới quên nói, vị chủ nhân này của Hoàn Tử, bề ngoài trắng trẻo, nhưng miệng lưỡi lại sắc bén như hạc đỉnh hồng vậy.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện