Chi Bằng Tạm Ở Cùng Nhau

CHIẾN TRANH VỚI EM CHỒNG


trước sau

Một người mắc bệnh công chúa giai đoạn cuối, tính tình thờ ơ, một người lại thẳng như ruột ngựa, tính như lửa nóng, nếu không đánh nhau thì chắc khói xanh bốc lên từ mộ Lục gia mất.

Diêu Tinh Thần không hề nghĩ rằng trò đùa dai nho nhỏ của cô sẽ khiến Lục Kiến Lâm tức giận đến vậy.

Trong Lục gia, quan hệ cha con quả thực theo truyền thống từ thế kỉ trước, Diêu Tinh Thần từ nhỏ đã được vui đùa với bố chưa từng thấy bao giờ.

 

Diêu Tinh Thần một mình đứng trong hành lang, lỗ tai dán lên cửa nghe trộm, chỉ nghe thấy Lục Kiến Lâm đang trách mắng, đại khái nói rằng anh lớn đầu rồi mà không biết chừng mực, không tôn trọng phụ nữ, không cần thể diện vân vân mây mây, Lục Lập Phong rất tôn trọng bố nên anh đứng thẳng trong thư phòng, không kêu ca một tiếng.

Diêu Tinh Thần âm thầm cảm thán trong lòng, dưới sự giáo dục nghiêm khắc của gia đình chính thống này sao lại xuất hiện công tử Lục Lập Phong ăn chơi xa hoa trụy lạc chứ? Không khoa học lắm thì phải.

Một lát sau, tay nắm cửa xoay lại, có người muốn mở cửa.

Diêu Tinh Thần như tên trộm mèo, ôm vai băng băng chạy vào góc. Trong hành lang có trải thảm nuốt sống tiếng bước chân của cô, Lục Lập Phong không phát hiện ra.

Lục Lập Phong đóng cửa phòng, đứng ở ngoài nghe điện thoại.

“A Bản, đặt cho anh vé máy bay đi Italia.”

“Được, việc dự thảo sửa lại anh có thể đi họp. Gửi tư liệu về sự phát triển của tinh túy văn vật cho anh.”

Diêu Tinh Thần nghĩ Đường Bản vừa nói một câu đùa giỡn nên Lục Lập Phong cười khổ, giọng nói cô đơn: “Cô ấy luôn thích ứng được với hoàn cảnh mới, không cần anh đâu.”

Diêu Tinh Thần nín thở.

Thì ra anh đi công tác về sớm hơn là do sợ cô không quen ở nhà anh sao? Cho nên định về hầu hạ cô?

Diêu Tinh Thần buông thõng tay, biểu cảm trên gương mặt như bị quét sách, yên lặng trở lại.

Tại sao cô lại cảm thấy thương đồ cổ nhỏ thế này?

Sao cô lại cảm thấy trò đùa dai biến cô thành tội nhân thiên cổ thế?

Diêu Tinh Thần ôm ngực lắc đầu, cảm thán về phòng, trong lòng nói —

Diêu Tinh Thần, trên đời này sao lại có cô gái thiện lương như mày cơ chứ?

Hạnh phúc, mày, xứng đáng được có.

. . .

Lục Lập Phong về phòng của hai người, thấy Diêu Tinh Thần mặc áo Tshirt trắng rất rộng, trên đầu buộc dây buộc tóc thỏ màu tím nhạt, lông mi rất nhạt, hai chân ngồi vắt chéo trên giường, dùng lan hoa chỉ cầm một cái bánh rán, xem chương trình tạp kĩ, vừa cười ngây ngô vừa ăn, lại ăn thêm bánh quẩy.

Lục Lập Phong mặt biểu cảm đi tới, đóng cửa lại, thu chăn gối trên ghế salon, vứt hết mấy cái túi nilon vào trong thùng rác.

Diêu Tinh Thần thấy anh bận rộn làm không nói gì, hơi gượng gạo nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh, giả vờ bực mình hét lên: “Lục Lập Phong, giúp tôi thu vỏ hạt dưa trên giường đi!”

Lục Lập Phong đi ra từ toilet, cầm theo thùng rác đi tới bên giường, bàn tay to đảo qua, đống hạt dưa vào hết thùng rác.

“Này! Tôi chưa ăn xong sao anh đã vứt hết đi rồi?”

Lục Lập Phong không hề nhìn cô, cười nhạt, tiếp tục dọn dẹp: “Em chưa xem phim ‘Lạc đà tường tử‘ à? Nữ chính tên Thiên Thiên ăn nhiều hạt dưa, cuối cùng khó sinh mà chết.”

Diêu Tinh Thần cau mày: “Đồ cổ nhỏ, sao miệng anh lại độc như thế? Thôi lượn nhanh cho nước nó trong. Tôi thấy anh là bực bội, tốt nhất mỗi tháng anh đi công tác hai lần, mỗi lần khoảng nửa tháng, đến khi tôi sinh xong, đỡ để tôi phải nhìn sắc mặt anh, phiền lắm.”

Lục Lập Phong đổi sắc mặt, không biết có phải là ảo giác không mà cô cảm thấy ánh mắt anh hơi bi thương.

“Em thực sự muốn tôi đi?” anh cầm thùng rác, đứng cạnh giường, nhìn cô không chớp mắt.

Anh cầm thùng rác mà cũng như đang đóng quảng cáo, Diêu Tinh Thần thừa nhận, cô luôn mềm lòng với mấy người có nhan sắc.

“À cũng không hẳn, chúng ta chẳng phải là đồng minh bạn bè tốt à, tôi luôn hi vọng anh từng giây từng phút đều làm bạn với tôi!”

“Được, bây giờ tôi sẽ ở cùng em từng giây từng phút.”

“Ái… tôi thấy thỉnh thoảng cũng phải giữ chút khoảng cách, nhất là với người có cả nhan sắc lẫn vóc dáng, xinh đẹp và thông minh………”

“Thôi.” Lục Lập Phong cắt lời cô: “Tối nay tôi bay rồi, đi Italia.”

“Chúc anh thuận buồm xuôi gió, nhân tiện nhớ mang một ít quà về nhá, như kiểu Versace…”

Diêu Tinh Thần vẫn chưa nói hết, Lục Lập Phong lại ngắt lời: “Bao giờ em mới hết nông cạn như vậy?”

Diêu Tinh Thần uất ức xoa bụng cúi đầu, lại ngẩng đầu, đôi mắt đen láy mở to, sáng long lanh, chớp chớp:

“Nhưng mà.. nhưng mà bây giờ tôi là người phụ nữ của anh mà… đến cả tư cách nhận quà cũng không có à?”

Câu nói ‘tôi là người phụ nữ của anh’ khiến Lục Lập Phong cứng đờ người, lùi về sau một bước, dùng tư thế sẵn sàng phòng thủ, tay giơ lên, chính nghĩa nói:

“Diêu Tinh Thần, vô dụng thôi, sự giảo hoạt của em tôi biết thừa.”

Diêu Tinh Thân lập tức thu lại mắt đen láy to đùng, lườm anh một cái, cắn bánh quẩy tiếp tục xem TV.

Lục Lập Phong đi từ bao giờ cô không biết, sau khi xem chương trình tạp kĩ xong đã là buổi trưa, Diêu Tinh Thân chưa quen với cảnh vật Lục gì lắm nên cô mặc áo khoác định đi lòng vòng.

Đi loanh quanh ở tầng một, cô gặp bố mẹ chồng, Diêu Tinh Thần lên tầng hai, đây là nơi ở của nhà chú hai Lục Thiết Kim, chú hai mợ hai không ở đây, hành lang tầng hai tĩnh lặng.

Vừa lên cầu thang, cửa phòng ngủ của Lục Quốc Bảo đột nhiên mở ra, Diêu Tinh Thần đúng lúc đi ngang qua, thấy ngay Lương Mỹ Nhân hoang mang rối bời đi ra, tóc tai lộn xộn, áo sơ mi mất hai cúc, trên mặt đỏ ứng đáng ngờ.

Diêu Tinh Thần là người trưởng thành, đại khái hiểu được chuyện gì vừa xảy ra, để tránh xấu hổ, cô trốn vội vào chỗ rẽ ở hành lang, thấy cô ấy đẩy cửa từ đường, chốc lát sau, từ đường vọng ra tiếng khóc nho nhỏ.

Diêu Tinh Thần chau mày, đứng yên tại chỗ, cô không rõ chuyện gì vừa xảy ra, chỉ thấy tiếng khóc của Lương Mỹ Nhân rất kìm nén, như thể hụt hơi thở.

Ngay sau đó, từ phòng Lục Quốc Bảo loáng thoáng truyền ra âm thanh của vật gì bị đánh vỡ.

Bình hoa cổ, chắc chắn là bình hoa cổ, Lục gia nhiều nhất là bình hoa, ôi anh cả tức thành cái dạng gì rồi.

Diêu Tinh Thần nhếch miệng, đôi trẻ cãi nhau, cô cũng không cần phải quan tâm làm gì, vì thế cô quyết định xuống tầng, vừa quay người lại đã kinh hãi! Một bóng người đằng sau cô.

“A!!!!!!”

Thần kinh Diêu Tinh Thần căng thẳng cao độ, tim suýt thì vỡ tan tành.

Cô nhìn, thì ra là Lục Phong Hỏa mặc cả cây đồ đen.

“Em làm chị sợ muốn chết!” Diêu Tinh Thần trừng mắt, tay xoa xoa ngực như nhìn thấy yêu quái.

“Chị mới làm em sợ chết ấy!” Lục Phong Hỏa nói nhẹ bẫng.

Diêu Tinh Thần đối với cô em chồng cổ quái này không để ý lắm, xoay người rời đi. Lục Phong Hỏa ở sau lưng lại gọi cô.

“Này! Chị chờ một chút!”

Diêu Tinh Thần cứ thế đi xuống, không hề dừng bước: “Chị không tên là ‘Này’, nhưng chị cũng không trông mong gì em sẽ gọi chị là chị dâu.”

Lục Phong Hỏa nói: “Chị làm người mẫu rồi, có phải biết rất nhiều người mẫu không?”

Thái độ này không khác gì vênh mặt hất hàm sai khiến.

Diêu Tinh Thần hơi khó chịu, dừng bước, quay lại nhìn: “Có chuyện gì cần giúp đỡ?”

sans-serif; font-size: 16px; margin: 0px 0px 1.6em; outline: 0px; padding: 0px; vertical-align: baseline; color: #5e5e5e; text-align: justify;">Lục Phong Hỏa lúc đầu tự cho mình là em gái nhỏ, chị dâu thế nào cũng phải đối xử tốt với cô, nhưng không ngờ người phụ nữ trước mắt này không biết thói đời, Lục Phong Hỏa định mở miệng, nhưng thấy thái độ của chị dâu, bỗng nhiên không muốn xin giúp đỡ nữa.

“Không có gì cả.”

“Chị hỏi lần cuối cùng, có việc gì không?”

Lục Phong Hỏa nghe xong, thấy người phụ nữ này không bao giờ chịu nhịn nhục, biết đâu lại giúp cô thì sao, cô lập tức giả vờ lãnh đạm mở miệng: “Bọn em có show trình diễn thời trang để tốt nghiệp, em đã thiết kế mấy tác phẩm rồi, nhưng chưa tìm được người mẫu.”

Diêu Tinh Thần gật đầu: “Ăn ở thế nào mà không tìm được vậy?”

Lục Phong Hỏa nóng nảy: “Không giúp một tay thì thôi lại còn đi châm chọc, sao lại có người như chị nhỉ? Chị giúp cũng được, không giúp cũng chẳng sao.”

Diêu Tinh Thần ăn mềm không ăn cứng, trong lòng nói, con nhóc xấu xa, khi chị bằng tuổi em em còn chưa quấn tã đâu, ai nuông chiều em đến nỗi ăn nói như vậy? Cô nhún vai: “Em lợi hại như vậy thì tự đi tìm người mẫu đi, tính tình em xấu như vậy, chị không cân được.”

Cô nói rồi đi xuống tầng, không mảy may giữ thể diện cho em chồng.

Lục Phong Hỏa giận đến nỗi mặt từ xanh huyển hồng, giậm chân xuống tầng.

Lục Phong Hỏa đi tới sân cỏ đằng sau biệt thự, thấy bóng dáng Lục Lập Phong, chạy thật nhanh tơi, tức giận la lớn:

“Anh! Anh ơi!”

Lục Lập Phong đang ngồi bên một cái bàn gỗ, dưới chân đầy vật liệu gỗ nguyên bản, anh bình thường rất thích làm tượng gỗ, mấy thứ này đều do khi còn bé ở nhà ông bà, mưa dầm thấm đất, anh làm nhiều thành thích.

Mặt trời treo trên cao, đầu thu không nóng lắm, trên sân cỏ, không khí trong lành sạch sẽ, mang theo mùi bùn đất và cỏ cây, Lục Lập Phong tập trung cưa một miếng gỗ, giơ tay phủi vụn gỗ, lấy một vật liệu ra thử, vừa vặn.

Ánh nắng soi sáng mặt anh, ngũ quan trắng nõn, dịu dàng như ngọc, trầm tĩnh như đồ sứ dưới đèn magie.

“Anh!” Lục Phong Hỏa chạy tới, khuôn mặt cỡ chừng bàn tay tái nhợt, lông mi nhàn nhạt rung rung, thở nhẹ.

Lục Lập Phong không nhìn em, vẫn tập trung vào miếng gỗ, mở miệng: “Đã bảo bao nhiêu lần rồi, đừng chạy.”

Lục Phong Hỏa uất ức mách tội: “Anh không đi quản lí vợ anh à? Thân làm con dâu Lục gia mà sao lớn lối như thế!”

Lục Lập Phong cười nhạt, nhìn em gái: “Chúng ta đồng bệnh tương liên, anh cũng bị cô ấy làm cho tức chết nên mới ra đây.”

Lục Phong Hỏa vừa nghe, giận không có chỗ xả: “Anh, anh thử phân xử xem! Em nhờ chị ấy tìm giúp vài người mẫu để diễn trong show diễn tốt nghiệp của em, chị ấy không những từ chối mà còn móc mỉa em.”

“Em có gọi chị ấy là chị dâu không?” Lục Lập Phong vừa làm việc vừa đối đáp với em gái.

“Em.. em không có thói quen đó.”

“Vậy thì vấn đề là thái độ ở em, em thất lễ trước.”

“Có mà chị ấy không biết mình ấy? Chị ấy chẳng giống chị dâu gì cả! Em là em nhỏ, lẽ nào chị ấy không phải chiều theo ý em à?”

Lục Lập Phong cầm dao cố định hai đầu khối gỗ, mặt không đổi sắc nói: “Khuê nữ nhà người ta ở nhà cũng là công chúa, giờ đến đây làm vương phi, không phải làm thị nữ cho Tiểu Hỏa.”

Lục Lập Phong nói năng nhẹ nhàng, nếu đây là Đường Bản, chắc anh sẽ nói, Tiểu Hỏa, bệnh công chúa phải chữa thôi.

Lục Phong Hỏa hít thở sâu, giống như vừa chịu sự uất ức cực lớn: “Được rồi, em hiểu rồi, anh luôn bảo vệ vợ anh, suốt ngày nói đỡ hộ chị ấy!”

Lục Lập Phong bị lời nói của em gái kẹp ở thế bí, không thể cử động.

Loại mâu thuẫn này anh đã sớm dự tính đến.

Một người mắc bệnh công chúa giai đoạn cuối, tính tình thờ ơ, một người lại thẳng như ruột ngựa, tính như lửa nóng, nếu không đánh nhau thì chắc khói xanh bốc lên từ mộ Lục gia mất.

Lục Lập Phong đặt gỗ xuống, tay để trên bàn, mỉm cười nhìn em gái.

Trong mắt anh đầy dịu dàng, chớp mắt đã làm sự hấp tấp của Lục Phong Hỏa nguội đi.

“Tiểu Hỏa, chị dâu em là một người thẳng tính, không biết a dua nịnh hót, nếu em nhờ chị ấy, muốn chị ấy lấy lòng em, thì em nhầm rồi, nhưng Tiểu Hỏa của chúng ta là một cô gái thông minh, nếu đối phương ăn mềm không ăn cứng, hay là chúng ta thử cách khác.”

Giọng nói của em mềm mại êm tai, giải thích thay cho Diêu Tinh Thần, lại giữ thể diện cho Lục Phong Hỏa, anh kiên nhẫn, xóa tan sự bực bội trong người Lục Phong Hỏa.

Nhưng ngoài miệng, cô vẫn cứng đầu: “Dựa vào cái gì mà bắt em đi chiều theo ý chị ấy…”

Lục Lập Phong nói: “Em nói không phải rồi, lần này, cô đánh chúng ta, chúng ta phải đánh lại, cho cô ấy biết sự lợi hại của Phong Hỏa.”

Lục Phong Hỏa nghe thấy, liền ngồi xuống: “Đúng đúng! Nhưng làm thế nào mới cho chị ấy thấy được sự lợi hại của em?”

“Một người không xinh đẹp, hâm mộ người khác ở điều gì?”

“Đương nhiên là sự xinh đẹp rồi!”

“Một người đầu óc ngu si, đối với ai sẽ nhìn bằng cặp mắt khác?”

“Người có trí thức.”

“Cho nên, em bây giờ đang đối mặt với một cô gái đơn giản nhất thể giới này, chỉ cần dùng trí tuệ của em làm cảm động chị ấy, thuyết phục chị ấy, để chị ấy giúp em.”

“Dùng trí tuệ kiểu gì ?”

“Đầu tiên, em phải đối xử với chị ấy với tư cách là chị dâu, thứ hai, em phải phát hiện ưu điểm của chị ấy, đồng thời thử mở lòng với chị ấy, tìm hiểu chị ấy, như thế em mới tiếp cận được đối phương. Sau đó, em dùng thái độ lễ phép, tôn trọng nói ra lời thỉnh cầu, như thế, chị ấy sẽ giúp em.”

Lục Phong Hỏa không bảo gì, mở to mắt nhìn anh.

Nói cả nửa ngày, không phải để cô đi làm vui lòng bà xã anh à!

Đúng là chăm chỉ dụng tâm thật…….

Anh sao lại bất công như vậy…….

Lục Lập Phong thấy em gái do dự, nói: “Nếu không tin, chúng ta cá cược, nếu chị ấy đáp ứng em, coi như anh thắng, nếu chị ấy vẫn đối xử với em như cũ, anh thua, anh sẽ mời em ăn với người em thích, thế nào?”

Lục Phong Hỏa vừa nghe, kích động nói: “Anh! Anh đồng ý để em quen Tiêu Dật rồi à?”

“Nếu anh thua.”

Lục Phong Hỏa nhanh chóng tính toán, nếu dựa theo lời chỉ dẫn của Lục Lập Phong, show diễn tốt nghiệp của cô giải quyết xong, nếu không thành công, Diêu Tinh Thần vẫn không để ý đến lời của cô, Lục Lập Phong sẽ mời Tiêu Dật đi ăn cơm, tính đi tính lại, thế nào cô cũng không thiệt.

Lục Phong Hỏa đứng lên: “Bây giờ để em đi dùng trí tuệ rù quyến chị ấy =)))”

“Ghi nhớ lời anh dặn, chị ấy là người ăn mềm không ăn cứng.” Ánh mắt anh sâu thẳm, như muốn đem hồn người ta hút vào.

“Em biết rồi!” Lục Phong Hỏa tràn đầy ý chí, phấn khởi bừng bừng về biệt thự.

Lục Lập Phong nhìn bóng lưng em gái xa dần, nhẹ nhàng thở phào rồi mỉm cười.

Tẩy não mấy người phụ nữ còn mệt hơn cả khắc gỗ nữa.

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện