Chi Bằng Tạm Ở Cùng Nhau

BẤT HỐI


trước sau

"Đàn bướm lượn quanh bờ tường, dấu chân chim nhạn trên tuyết. Bắt được thì bẩn tay, để tuột mất thì đúng là ngu ngốc.”

Diêu Tinh Thần nhìn căn phòng không rộng lắm, một chiếc thủ cấp giả màu đỏ đặt trên bàn giải phẫu, cô nheo mắt: “Tiêu Dật, đây là bàn mổ của anh? Đây là bệnh nhân của anh sao?”

Cô thật sự không tưởng tượng nổ, mỗi ngày trôi qua đều phải làm việc trong hoàn cảnh bế tắc ở đây sẽ như thế nào.

Cô nhìn kĩ mặt Tiêu Dật, đôi tay của anh, đều trắng đến bất thường, thậm chí trắng hơn cả cô gái như cô.

 

Có lẽ do lâu ngày không nhìn thấy ánh mặt trời.

Diêu Tinh Thần vốn thương xót anh, nhưng biết rõ chính mình không có tư cách làm điều đó, đành tuôn ra lời trào phúng.

Tiêu Dật nghe cô nói, trên mặt hơi ửng, nhưng vẫn nhìn cô, anh tựa vào tường, lấy điện thoại, nhắn một tin.

Anh không để ý đến cô, Diêu Tinh Thần nói: “Rốt cuộc anh sao vậy? Ba năm tù giam là vì cái gì?”

Tiêu Dật kinh ngạc, không biết vì sao cô biết chuyện này, cau mày, đứng thẳng lưng, lạnh lùng nhìn cô: “Liên quan gì đến em?”

Lời từ chối tuyệt tình, có lẽ Tiêu Dật không muốn có quan hệ gì với cô.

Diêu Tinh Thần hít sâu, lời muốn nói ra nhưng tắc nghẹn: “Không liên quan gì đến em…”

“Vậy em hỏi làm gì? Quan tâm tôi?”

Diêu Tinh Thần trầm ngâm rồi nói: “Em không quan tâm anh, em chỉ muốn hỏi, chuyện Trì Mục tự sát, có phải có ẩn tình gì không?”

Tiêu Dật bỗng mỉm cười, nụ cười yếu ớt bên ngoài nhưng đau đáu trong tâm khảm: “Vẫn là Trì Mục…”

Từ trước đến giờ, cô chưa từng cho anh một chút hy vọng, lập trường rất rõ ràng, Tiêu Dật, em không thích anh, cũng không thể yêu anh, anh đừng nên lãng phí tuổi xuân để thích em, đó là thái độ bền vững của Diêu Tinh Thần.

Bởi vì cô hiểu rõ đạo lí, nếu bạn không yêu một người, nhất định không được do dự, nên nói cho anh ta biết, tuyệt đối đừng do dự, đó mới là cách báo đáp tốt nhất.

Nhưng hôm nay, đối mặt với Tiêu Dật sa sút như vậy, Diêu Tinh Thần bỗng không đành nỡ, sợ anh đau lòng.

Giọng nói của cô dịu dàng hơn: “Tiêu Dật, chuyện anh ngồi tù em đã biết. Em sẽ không can thiệp vào cuộc sống riêng của anh, cũng không vờ vịt quan tâm anh, bởi vì em đâu có tư cách, em chỉ muốn biết chuyện Trì Mục tự sát, anh có biết gì không. Nếu như anh biết, có thể nói cho em được không?”

Tiêu Dật cúi đầu, không nhúc nhích, hơi ngước mắt, nhìn đôi tay cô đang siết chiếc đầu người giả, bỗng mỉm cười: “Em có thể buông chiếc đầu người ra rồi nói chuyện với tôi được không? Đúng là không thể có dáng vẻ của con gái.”

Diêu Tinh Thần bây giờ mới giật mình nhận ra cô vẫn cầm chiếc đầu người kia.

Cô lập tức đặt xuống, lại đưa tay vuốt tóc cho hình nhân kia. Càng vuốt càng cảm thấy không ổn, lỡ dùng lực mạnh làm rơi đầu xuống, cô vụng về nhặt lại rồi hí hoáy lắp.

Tiêu Dật bình tĩnh nhìn cô, đi tới lấy chiếc đầu ra khỏi tay cô rồi lắp lại ngay ngắn vào mô hình.

Diêu Tinh Thần lè lưỡi, tự cảm thấy mất mặt, sĩ diện lẩm bẩm: “Cái đầu hỏng sẵn ấy chứ…”

Tiêu Dật quay người đứng cạnh cô, phủi tay, ánh mắt rơi xuống bụng cô.

“Mấy tháng rồi?”

Diêu Tinh Thần tuỳ tiện đáp: “Hơn năm tháng.”

“Con trai hay con gái?”

“Em chưa kiểm tra, em cảm giác chắc chắn là một bé gái, em thường thèm ăn cay, với mỗi khi thấy một chiếc váy đẹp, em đều đứng tẩn ngẩn không nhúc nhích.”

Tiêu Dật cúi đầu, tay miết theo mép bàn phẫu thuật: “Em vốn như thế, không phải sao?”

Thích ăn cay, nhìn thấy váy đẹp là không muốn đi.

Diêu Tinh Thần chớp mắt, trong giây lát, cô ngẩn ngơ ngỡ như quay về thời đại học, hai người đang ngồi bên bờ sông gió thổi nói chuyện phiếm.

Hai tay anh chống ở đằng sau, dựa vào bàn phẫu thuật, không nhìn cô, giọng rất trầm: “Chuyện của tôi, em không có tư cách quản.”

“Em biết…”

Tiêu Dật nhìn cô, lại cụp mắt: “Chuyện của Trì Mục, anh nghĩ em cũng không cần quan tâm. Giờ em đã là vợ người khác.”

Diêu Tinh Thần không nói nên lời.

Giữa cô và Lục Lập Phong, vài ba câu không thể nói rõ.

Diêu Tinh Thần buồn bực, ưỡn bụng, chân hơi mỏi, cô nhìn quanh phòng, không có ghế, đành ngồi lên bàn giải phẫu, sờ bụng theo bản năng, nói: “Tiêu Dật, anh nói đều rất đúng, em không thể giải thích dông dài với anh, nhưng chuyện của Trì Mục, em nhất định phải biết, em xin anh. Nếu anh biết thì hãy kể cho em.”

“Tôi chẳng biết chuyện gì.” Tiêu Dật cũng ngồi lên bàn phẫu thuật, đưa cho cô một cái nệm nhỏ sạch sẽ.

Diêu Tinh Thần ngồi lên chiếc nệm, cúi đầu, nói giọng đau đớn: “Mấy năm nay, mỗi khi em suy nghĩ, mỗi khi em nằm mơ đều muốn biết ngày Trì Mục tự sát, đã có chuyện gì xảy ra? Tiêu Dật, Mao Phong nói anh đốt xe của người khác, rốt cuộc anh đốt xe của ai? Vì sao lại đốt? Người kia có quan hệ gì với Trì Mục? Có phải là… Lục Quốc Bảo không?”

Tiêu Dật không đáp ngay, trầm mặc mấy giây, mặt không biểu cảm hỏi ngược lại: “Nếu như là anh, anh hại Trì Mục, em định làm gì?”

Diêu Tinh Thần nghe câu hỏi của anh, sững sờ, nhìn gương mặt anh tuấn: “Anh nói dối.”

Tiêu Dật sao có thể hại Trì Mục? Hai người là anh em tốt, khi Trì Mục tự sát, cũng là Tiêu Dật phá cửa mới cứu được một mạng, sao có thể là anh làm hại.

“Em không biết.” Cô bị lời nói của anh làm khó.

Tiêu Dật hơi kinh ngạc, anh cứ ngỡ cô đã biết, nhưng cô chẳng biết gì.

Chẳng qua anh chỉ nói một giả thiết đau lòng, nhưng đáp án nhận lại làm anh vui mừng.

Diêu Tinh Thần thấy Tiêu Dật mím môi, không nói gì, đẩy anh một cái: “Anh cũng đừng để một phụ nữ có thai vì anh mà hao tốn sức lực, anh biết cái gì nói với em đi.”

Tiêu Dật quay người, nhìn thẳng vào mắt cô, chẳng biết vì sao, đôi mắt đẹp của anh hơi ướt: “Tôi không định đôi co với em, chồng em sẽ đến ngay.”

“Lục Lập Phong? Anh

nói cho Lục Lập Phong là em ở đây?” Diêu Tinh Thần lập tức nhảy xuống bàn.

Tiêu Dật cúi đầu nhìn điện thoại: “Em gái anh ta cứ quấn lấy tôi, tôi có số của anh ấy.”

Diêu Tinh Thần không chần chừ được nữa, lẩm bẩm: “Tiêu rồi, Lục Lập Phong mà biết em ở đây, em chết chắc.”

Tiêu Dật nhìn dáng vẻ bối rối của cô, ánh mắt thêm phần thâm thuý, không nói gì.

“Tiêu Dật, dù anh không nói, em vẫn sẽ tìm, nếu Trì Mục không tự sát, em nhất định sẽ không bỏ qua người hại anh ấy.” Diêu Tinh Thần vừa nói, vừa đẩy cửa ra ngoài, không ngoái lại nhìn dù chỉ môt lần.

Tiêu Dật nhảy khỏi bàn, bước nhanh đuổi theo cô, giữ tay cô lại: “Tôi tiễn em.”

Bây giờ để anh một mình đi qua nhà ma này, có khi anh vẫn sợ.

Hai người ra khỏi phòng phẫu thuật, đi vào bóng tối, anh dìu cô đi qua tiếng ma quỷ thét chói tai, thận trọng bảo vệ cô.

Trong nhà ma chật hẹp sâu thẳm, Diêu Tinh Thần trốn trong lồng ngực ấm áp của anh, chân theo bước anh, nhiệt độ cơ thể rất ấm, cô luôn cảm nhận được sự biến động ở cánh tay anh, anh không ngừng đẩy mấy người giả quỷ ra, mở đường hộ tống cô.

Cảm giác an toàn, là thứ cuối cùng Tiêu Dật có thể cho cô.

Thấy ánh sáng chứng tỏ đã gần đến cửa, Diêu Tinh Thần bỗng dừng bước, một câu nói luôn kìm nén trong lòng hoá thành một đoạn trầm mặc, cô lưỡng lự.

Cô nợ anh một lời xin lỗi, không phải sao?

Cô luôn lờ đi ý định của mình.

Cô không thể cho anh tình cảm như anh mong muốn.

Thuở thiếu thời, anh luôn cho cô cảm giác an toàn.

Sau bữa tiệc rượu kia, anh nói anh sẽ chịu trách nhiệm với cô.

Cô nợ anh rất nhiều.

“Sao vậy?” giọng nói của Tiêu Dật truyền tới.

Diêu Tinh Thần lắc đầu, vẫn cảm thấy không nên nói.

Khi bạn nợ một người rất nhiều, dù có nói thiên ngôn vạn ngữ, cũng đều là già mồm.

Cánh tay dài của Tiêu Dật khẽ đẩy, cửa liền mở ra, ánh mặt trời nhức mắt chiếu sáng gương mặt cô.

Diêu Tinh Thần vô tình nhìn thấy cằm anh cạo chưa hết gốc râu, không giống da thịt nhẵn nhụi thuở trước.

Anh giữ cửa, nhẹ nhàng đẩy, Diêu Tinh Thần ra khỏi ngôi nhà ma.

Cửa ở nhà ma là cửa gỗ theo phong cách thập niên 80, Tiêu Dật vẫn giữ của, nửa người ở ngoàim nhìn cô.

“Đi đi,” anh dừng lại rồi nói: “Bảo vệ thật tốt chính mình.”

Diêu Tinh Thần nhìn rõ ánh mắt anh, tình cảm năm xưa đã khắc sâu, không có sự nghịch ngợm của tuôi trẻ, không giấu được sự dịu dàng như nước.

Là do cô không hiểu chuyện, không nhìn thấu ánh mắt anh.

Diêu Tinh Thần hít sâu một hơi, cố xua đi tâm trạng khổ sở quyến luyến, cô quay người muốn đi, nhưng lại thấy phía đối diện cửa có dang người cao to đang đứng.

“Lục Lập Phong…” Diêu Tinh Thần bỗng chột dạ, quay đầu nhìn lướt qua Tiêu Dật, rồi chạy chầm chầm tới.

Ánh mắt Lục Lập Phong trước sau vẫn ở trên người Tiêu Dật, Tiêu Dật cũng nhìn anh.

Hai người đàn ông nhìn nhau.

Nhất thời không gian bị sự tĩnh mịch vây lấn.

Diêu Tinh Thần bước đến, hơi lúng túng chạm tay anh, bị anh nắm cổ tay.

Lục Lập Phong cúi đầu nhìn cô, muốn bốc hoả nhưng cố nén lại, ánh mắt sắc bén của anh nhìn gương mặt phúng phính của cô liền dịu dàng hơn rất nhiều.

“Em có sợ không?” Ngón tay hai người đan chặt vào nhau.

Diêu Tinh Thần chớp mắt, lắc đầu: “Em không sợ…”

“Giỏi lắm, về nhà tính sổ.”

Lục Lập Phong không cho cô cơ hội phản bác, dắt tay cô, mắt anh nhìn sâu vào Tiêu Dật rồi kéo cô đi.

Tiêu Dật vẫn đứng ở cửa nhìn hai người rời đi, bóng tối cùng tiếng kêu thảm thương sau lưng dường như muốn bao trùm lên anh.

Thì ra không phải cô không biết sợ ai, cũng có người cô quan tâm, cô lo sợ.

Từ khi Tiêu Dật biết cô, đây là lần đầu tiên thấy cô sợ một người. Nỗi sợ này không đơn thuần như sợ hãi, mà là bị người ta kiểm soát, trở nên vâng lời như một cô gái nhỏ.

Một Diêu Tinh Thần từng chơi bời điên cuồng, một Diêu Tinh Thần từng phũ phàng lạnh nhạt với anh mà cũng có lúc trước mặt người đàn ông khác sợ như chuột với mèo, cúi đầu lè lưỡi, không chút lưỡng lự đi theo anh ấy.

Khoé môi Tiêu Dật nhếch lên một nụ cười khổ.

Xét cho cùng, anh không phải người đàn ông có thể kiểm soát cô.

Vậy thì em đi đi, tôi không tiễn.

Trong tâm khảm mỗi người luôn có một người mình không thể quên.

Người mình niêm phong cất vào hòm ký ức, đến bản thân cũng không có chìa khoá mở.

Nếu như đã thích đến mức dù không là gì của nhau cũng không sao, thì đúng là chuyện hoang đường chỉ có ở thanh xuân, từ nay về sau mỗi người một ngả.

Đàn bướm lượn quanh bờ tường, dấu chân chim nhạn trên tuyết. Bắt được thì bẩn tay, để tuột mất thì đúng là ngu ngốc.

Mà sau đó, đời người như ván cờ, mãi mãi không hối hận.

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện