Mẹ Trì Mục phẫu thuật xong phục hồi rất tốt, vừa ra viện, bố Trì Mục lập tức gọi cho Diêu Tinh Thần báo tin vui.
“Tinh Thần,” bố Trì Mục cảm kích nói: “Hôm nay chú đến cơ quan chồng cháu làm, đưa Trì Mục đi nhận việc. Công việc này tốt thật, đồng nghiệp đều rất nhiệt tình, rất nể chồng cháu, xem ra chú không phải nơm nớp lo sợ Trì Mục bị bắt nạt nữa rồi. Cảm ơn các cháu nhiều.”
Diêu Tinh Thần nói: “Không phải chú nói chúng ta là người một nhà à, không cần khách khí đâu ạ. Nhìn anh Trì Mục sống khổ sở, cháu cũng không cam lòng.”
“Đứa trẻ ngốc,” bố Trì Mục vô tư nói: “Người sống ở trên đời, chỉ cần cống hiến công sức cho xã hội, dù là bác sĩ chăm sóc người bệnh, hay là công nhân thu phế liệu, đều đáng được kính trọng. Con chú giờ nửa ngây nửa dại, nếu nó cũng “tay làm hàm nhai” đươc, thì mới là niềm tự hào của chú!”
Câu nói lạc quan của ông làm cho Diêu Tinh Thần cảm động không thôi, mũi cay cay, gật đầu: “Vâng, cháu cũng hãnh diện vì anh ấy.”
Cúp điện thoại, Lục Lập Phong đẩy cửa vào, vẻ mặt mệt mỏi rã rời.
“Làm sao thế? Em ngồi trong phòng cũng nghe thấy tiếng bác hai oang oang.” Diêu Tinh Thần đứng lên, đỡ bụng rót cho anh một ly nước ấm.
“Cảm ơn.” Lục Lập Phong nhận nước, uống một hớp, vài nếp gấp mờ nhạt giữa hàng lông mày anh tuấn: “Anh cả vừa về nhà đã quỳ ở từ đường, nói muốn ly hôn.”
Diêu Tinh Thần vốn không để tâm đến chuyện giữa Lục Quốc Bảo và Lương Mỹ Nhân, nghe thấy tiếng bác hai bực tức la mắng bên ngoài, thở dài: “Ly hôn trong nhà anh cứ như bùng nổ chiến tranh, nhỡ chúng ta…”
Cô nói được nửa câu thì nghẹn họng, vì Lục Lập Phong đột nhiên quay đầu, nheo mắt nhìn cô.
Diêu Tinh Thần nghĩ đến tương lai mịt mờ, tâm tình buồn bực, vì thế nhanh chóng gạt chủ đề này đi, ôm bụng đứng trước mặt Lục Lập Phong như hiến vật quý.
“Tiểu Điềm Điềm, con tỉnh ngủ chưa? Con nhìn bố này, nhíu mày trông giống con hổ không? Lục Lập Phong, để tay lên đi.”
Cô cầm tay anh đặt lên bụng mình.
“Tiểu Điềm Điềm ngoan, con nói với bố đi, rằng đừng nên vì chuyện vặt mà phiền não. À được rồi, mẹ quên mất con chưa nói được, vậy con đá bố một cái, báo cho bố biết là con không vui đi.”
Diêu Tinh Thần vừa dứt lời, điểm nào đó trên bụng quả thật gồ lên một khối!
Hai người ngạc nhiên mừng rỡ nhìn nhau!
Hàng mày nhíu chặt của Lục Lập Phong lập tức giãn ra…
“Con nghe hiểu được này!” Lục Lập Phong cười vui vẻ.
“Tri kỉ sao?” Diêu Tinh Thần nhìn anh, vẻ mặt kích động, kiêu ngạo ngẩng đầu: “Người ta thường nói rằng con gái là áo bông nhỏ tri kỉ của bố mẹ, con gái cưng của em, chắc chắc là áo lông cực dày, hơn nữa còn là lông ngỗng trắng muốt mịn như nhung!”
Lục Lập Phong mãn nhãn, hạnh phúc nhìn bụng cô, nói: “Hôm nay bố Trì Mục gặp anh, trả lại tiền phẫu thuật, còn đưa thêm một vạn, nói là cho con.”
Diêu Tinh Thần nói: “Nhiều vậy sao? Em không nhận đâu. Hai ông bà già sống đâu dễ dàng.”
Lục Lập Phong nói: “Anh tự quyết định rồi, dùng một vạn đó làm tiền quà, Trì Mục mới đến, chắc hẳn có nhiều sai sót, anh nghĩ em cũng mong đồng nghiệp Trì Mục chăm sóc anh ấ nhiều hơn.”
Diêu Tinh Thần gật đầu, con ngươi chuyển động: “Vẫn là anh chu đáo.”
Đang nói chuyện, Lục Phong Hoả hoảng hốt đẩy cửa vào phòng.
“Anh! Đến đồn công an với em!”
Lục Lập Phong nghe vậy, lập tức nhẹ nhàng tựa đầu vào bụng Diêu Tinh Thần, nhắm mắt lại, lười biếng nói:
“Bà xã à.. tim anh mệt lắm..”
Diêu Tinh Thần ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên anh gọi cô như vậy.
Vừa giống đùa giỡn, vừa giống làm nũng.
Diêu Tinh Thần đỏ mặt, để anh tuỳ ý dựa, còn giả vờ rất phóng khoáng vỗ vỗ gương mặt tuấn tú của anh, cười với Lục Phong Hoả: “Lục đại tiểu thư, em để cho anh trai tiết kiệm tâm tư chút được không? Trái tim đâu thể điều khiển được.”
Lục Lập Phong ôm hông cô, gương mặt vẫn dán trên bụng cô thoải mái cọ cọ, gật đầu.
Từ lớn đến nhỏ đều không làm cho người ta bớt lo lắng.
Lục Phong Hoả rất vội, không có tâm trạng xem tình yêu đẹp đẽ của hai người, bước đến kéo tay Lục Lập Phong, nói: “Anh, Đường Bản đang ở đồn công an. Đánh người ta chứ!”
Lục Lập Phong bây giờ mới ngồi thẳng người, sự lười biếng trong nháy mắt biến mất.
“Có chuyện gì rồi?”
Lục Phong Hoả nhìn ánh mắt doạ người của Lục Lập Phong, cúi đầu, xoa tay: “Bởi vì… vì Tiêu Dật..”
Lục Lập Phong nghe thấy hai chữ này, lập tức hít sâu, lâu sau vẫn chưa thở ra.
Khi Lục Lập Phong không nói chuyện rất đáng sợ, Diêu Tinh Thần cũng không dám lên tiếng.
“Đi thôi.” Lục Lập Phong đứng lên, mặc áo khoác.
“Em đi cùng hóng hớt được không?” Diêu Tinh Thần nhìn anh, nói: “Nếu anh không muốn, em ở nhà cũng được…”
Tay áo khoác Lục Lập Phong hơi vướng, anh xuyên mạnh tay qua, mặc ngay ngắn, không rõ biểu cảm.
“Muốn đi thì đi.”
Diêu Tinh Thần nhanh chóng lấy khăn quàng cổ quấn hai vòng, đi theo.
Trên đường đến đồng công an, Lục Lập Phong hận “sắt không rèn được thành thép” (1) quở trách em gái.
(1) Sắt không rèn được thành thép: ý nói bỏ công sức mà không được toại nguyện.
“Em không nên dây dưa dùng dằng với loại người này, không biết à? Bình thường anh khuyên em thế nào? Hả?”
Diêu Tinh Thần ngồi đằng sau, nhẹ giọng hoà giải: “Lái xe đi, đừng tranh cãi.”
Lục Phong Hoả là cô gái được nuông chiều từ bé, chưa bao giờ nghe anh trai nói giọng cứng rắn như vậy với mình, mím môi, nước mắt vòng quanh, nhỏ giọng nói: “Em thật sự thích anh ấy… chính em cũng không khống chế được…”
Lục Lập Phong nóng nảy: “Nói cho em biết, em đúng là xem quá nhiều tiểu thuyết tình cảm, mấy thứ có ý nghĩa sao không đọc? Con gái vừa nông cạn tuỳ hứng, lại không có nội hàm, sao lập gia đình đây?”
Lục Phong Hoả lau nước mắt, cãi lại: “Chị dâu em đâu có thích đọc sách, không phải vẫn gả cho anh à?”
Diêu Tinh Thần trầm mặc, vỗ nhẹ ghế lái của Lục Lập Phong: “Lục Lập Phong, anh chỉ cây dâu mắng cây hoè, nói ai hả? Ai không chịu đọc sách? Ai nông cạn tuỳ hứng?”
Lục Lập Phong nói gì trong cổ họng nhưng không thành tiếng.
Lục Lập Phong nói: “Em giống chị dâu em, nhưng chị dâu em lại gặp được anh, chưa chắc em đã tốt số thế.”
Diêu Tinh Thần nhịn cười nhìn ra cửa sổ, nhỏ giọng: “Khổ tám đời thì có…”
Lục Phong Hoả nói: “Em thích anh ấy, dù không theo đuổi được em vẫn thích, anh ấy đối xử tệ bạc với em, em càng thích.”
Lục Lập Phong càng nghe càng tức, mím môi thành một đường.
“Em thế này là bị người ta coi thường.” anh nói chắc như đinh đóng cột.
“Anh!” Lục Phong Hoả thở mạnh, hung hăng nhìn Lục Lập Phong, lại không cam lòng quay lại nhìn Diêu Tinh Thần: “Chị dâu!”
Cô gọi Diêu Tinh Thần phân xử vụ này.
Diêu Tinh Thần cong mắt, ngoài cười nhưng trong lòng không cười: “Tiểu Hoả, thực sự là em bị coi thường mà.”
Lục Phong Hoả mỉa mai đáp lại: “Không lẽ hai người không cam lòng giúp đỡ người bị coi thường?”
Diêu Tinh Thần chột dạ xua tay, chỉ Lục Lập Phong: “Anh của em chưa từng như thế.”
Lục Phong Hoả nghịch ngợm khiêu khích: “À, không có lửa sao có khói?”
Lục Lập Phong nói không lại hai cái miệng trong xe, trầm mặc cười lạnh, không chấp nhặt.
Nếu bàn về không có lòng tự trọng, Lục Lập Phong có thể viết tự truyện, làm cho hai người phụ nữ này xấu hổ chết thì thôi.
. . .
Câu chuyện Lục Lập Phong và Diêu Tinh Thần suy đoán là, Đường Bản bực chuyện Lục Phong Hoả đi tìm Tiêu Dật, nhưng không hề đánh Tiêu Dật.
Không ngờ rằng họ chỉ đoán đúng phần đầu, không đoán đúng phần sau.
Câu chuyện bắt đầu từ lúc Lục Phong Hoả xin bố Lục Kiến Lâm, dùng quan hệ để đưa Tiêu Dật về làm việc ở bệnh viện. Nhưng không ngờ Tiêu Dật kiên quyết từ chối, không chịu nghe theo. Lục Phong Hoả liền tìm bố mẹ Tiêu Dật, mong họ khuyên bảo, nhưng bố mẹ Tiêu Dật vẫn không hề biết chuyện anh không làm ở bệnh viện, rất giận dữ. Sau đó Tiêu Dật biết, bực vì Lục Phong Hoả thích xen vào chuyện của người khác, nói cô đừng bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa. Lục Phong Hoả chạy đi tìm Đường Bản khóc lóc kể lể, Đường Bản lập tức tới nhà ma gây chuyện.
Khi ba người tới đồn công anh, thấy trên mặt Đường Bản có ba vệt máu, trên cổ có một vệt, tóc lộn xộn, một cô gái ngồi cạnh anh đang khóc lóc kể lể nhưng không hề thấy Tiêu Dật.
Diêu Tinh Thần thấy vậy, rất không trượng nghĩa mà bụm miệng cười.
“Có chuyện gì thế?” Lục Lập Phong cau mày hỏi.
Đường Bản thấy Lục Lập Phong đến, giống như có được chỗ dựa vững chắc, vỗ bàn: “Anh Lục đến thật đúng lúc! Thằng nhãi Tiêu Dật kia khinh người quá thể!”
“Ngồi xuống!” Cảnh sát nhân dân vỗ mạnh vào bàn, nghiêm túc khiển trách.
Đường Bản nhìn lướt qua Lục Phong Hoả, giận dữ quay đầu đi.
Diêu Tinh Thần tiến lên, vỗ vai cậu ta, “bỏ đá xuống giếng” (2) nói: “Đường Bản, không ngờ thằng nhãi cậu thật quá thể, đánh nhau với con gái đến mức phải lên đồn!”
(2) Bỏ đá xuống giếng: thấy vui khi người khác gặp hoạ.
Đường Bản kích động: “Em đánh cô ta á? Chị nhìn mặt em toàn vết máu đây này.”
Một cô gái chừng 20 tuổi, đang lấy khẩu cung với cảnh sát.
“Đại ca cảnh sát, anh ta ra tay trước, em chỉ tự vệ thôi.”
Diêu Tinh Thần chăm chú nhìn, cô gái này không phải người thu phí ở nhà ma đây sao? Hôm đó cô đi tìm Tiêu Dật, cô gái này vừa thấy cô nói dối là bạn gái của Tiêu Dật, lập tức xem thường cô. Diêu Tinh Thần vẫn ấn tượng.
Thì ra Đường Bản thấy Lục Phong Hoả vừa buồn vừa tức giận nên mới tìm Tiêu Dật tính sổ, Đường Bản khi ấy hơi kích động, kéo cổ áo Tiêu Dật doạ dẫm, cô gái thu lệ phí cũng thích Tiêu Dật, sốt ruột bảo vệ cho nam thần, lúc đó nóng nảy, không nói gì đùng một cái cào cấu Đường Bản. Đường Bản không đánh con gái, nên mặt mới bị cào tím như thế.
Lục Phong Hoả nhìn Đường Bản bị thương, trong lòng khó chịu, nhưng ngoài miệng vẫn cứng rắn, lẩm bẩm: “Anh còn đi đánh người ta nữa…”
Đường Bản tâm trạng không vui, lập tức cười lạnh: “Lục đại tiểu thư, em không nỡ à? Nói cho em biết, khi anh xông đến kéo cổ áo anh ta, anh ta chẳng buồn nhúc nhích, trong ánh mắt đều là sự khinh bỉ, thể hiện rõ ràng: Sau này kéo cô ta tránh xa tôi một chút!”
Đường Bản nhấn mạnh câu kia, mọi người trong phòng đều nghe thấy.
Gương mặt nhỏ nhắn của Lục Phong Hoả trở nên trắng bệch, cắn môi, nhìn chòng chọc vào anh.
Lục Lập Phong không nói gì, vẻ mặt không vui, Diêu Tinh Thần đứng một bên định hoà giải, nhưng không biết nên nói thế nào.
Lời nói quyết tuyệt như thế, có lẽ là Tiêu Dật nói thật. Vốn Tiêu Dật rất quan tâm đến cảm xúc của người khác, nhưng Lục Phong Hoả đi tìm anh, có lẽ đã khiêu chiến với giới hạn của anh, nên anh không hề nể mặt.
Đường Bản nhìn vẻ uất ức của cô, giận không có chỗ trút, khác hẳn với sự nhường nhịn mọi ngày, từ ngữ dùng rất nặng nề: “Lục Phong Hoả! Em từng nói, một cô gái tốt như em, sao lại đi chuốc khổ vì một người lạnh lùng vô tình như thế? Người ta không thích em! Chẳng lẽ em cứ đi theo người ta cả đời à!”
Lục Phong Hoả mặt trắng bệch, nước mắt rơi từng giọt: “Nếu không phải vì anh cả, Tiêu Dật sẽ không chán ghét em như thế!”
Cô nói xong, quay đầu chạy đi.
Lục Lập Phong không đuổi theo, kéo tay Diêu Tinh Thần, chọc đầu Đường Bản, hận “sắt không rèn được thành thép” mắng: “Phạm tội, hèn hạ.”
Đường Bản sững sờ, Diêu Tinh Thần cũng phu xướng phụ tuỳ (3) học theo Lục Lập Phong, chọc đầu cậu ta:
(3) Phu xướng phụ tuỳ: Chồng định làm gì, vợ cũng làm theo
“Đúng, cậu ấy à, đúng là phạm tội, hèn.”
Đường Bản kìm nén đến phát điên rồi, không có chỗ trút, đánh mạnh vào bàn!
“Tôi đúng là con mẹ nó bị coi thường!”
Đồng chí cảnh sát hung dữ khiển trách: “Cậu ngồi xuống!”