Khi còn bé, thần tượng của Lục Lập Phong không phải ca sĩ, cũng không phải siêu sao bóng rổ, mà là bác hai Lục Thiết Kim của anh.
Một tiếng trước khi Lục Thiết Kim chào đời, ông nội nói bác mệnh thuỷ, nên tên phải chứa hoả và kim, nên gọi Lục Thiết Kim.
Bác hai hồi trẻ là một truyền kì, nhưng không thể không thừa nhận, ánh mặt trời vạn trượng cũng có khi khuất núi.
Chú hai càng già càng trở nên ôn hoà, khí phách xông xáo thuở trẻ nay đã lắng đọng thành khả năng phán đoán số mệnh con người, khả năng này làm cho Lục Lập Phong rất hâm mộ, trừ những lúc ông lầm rầm mê tín.
Không biết có phải hồi trẻ từng làm chuyện trái lương tam không, mà bác hai luôn tin rằng: thiên đạo luân hồi, nhân quả tuần hoàn.
Có người nói hồi trẻ ông từng trộm mộ, phá quy củ gì đó, bị nguyền rủa đoạn tử tuyệt tôn. Chung quy lại bác hai rất sợ mình không có người nối nghiệp, nhưng Lục Lập Phong từ đầu đến cuối chỉ cho rằng đấy là lời cười chê của người ngoài, cho đến khi con trai hai tuổi của Lục Quốc Bảo qua đời.
Hôm đó tiết trời rất tốt, Lục Quốc Bảo vốn yêu chó như mạng đưa con ngao Tây Tạng về nhà, xích ở biệt thự bên cạnh rừng cây nhỏ, Lục Phong Hoả còn bé ôm Tiểu Bảo xem chó, giữa chừng cô bất cẩn nhận điện thoại của một bạn học, quay người lại, bi kịch đã xảy ra. . .
Lục Tiểu Bảo chết rất thảm, Lương Mỹ Nhân đau lòng tưởng chết, có thời gian phải dùng thuốc trầm cảm để duy trì, từ đó về sau, tính cách Lục Phong Hoả trở nên âm trầm, kì quái.
Giờ có vợ con, Lục Lập Phong mới hiểu rõ sự đau đớn của Lục Quốc Bảo và Lương Mỹ Nhân, quan hệ của hai người vì có Tiểu Bảo mà gần gũi hơn, nhưng cũng vì Tiểu Bảo chết mà rơi vào thung lũng.
Sau đó, tất cả thai nhi trong bụng Lương Mỹ Nhân đều sinh non, ngay cả Lục Lập Phong vốn không có tín ngưỡng cũng bắt đầu tin vào những lời nguyền rủa.
Người đã có tuổi đều mê tín, Lục Kiến Lâm bắt đầu quan tâm đến hôn sự của Lục Lập Phong.
Qua một thời gian nữa là Trung thu, Lục Kiến Lâm thúc giục Lục Lập Phong chuẩn bị quà biếu cho mẹ con Tinh Thần chơi lễ.
. . .
Hôm đó, bác hai đang mua quà ở cửa hàng tổ yến, Lục Lập Phong ngồi lên xe bác hai, cùng đến thăm nhà một người bạn cũ.
Xe vừa đỗ ở cửa đại viện đã thấy hai bóng người quen thuộc, Diêu Tinh Thần ngồi trong xe thể thao màu đỏ, mặc váy liền màu đen bó sát người, xinh đẹp gợi cảm, bên cạnh xe của cô là Trì Mục mặc quần áo công nhân sạch sẽ tuấn tú.
Bác hai ngồi trong xe không xuống, nhìn Diêu Tinh Thần phía xa, thấy Lục Lập Phong đờ đẫn, liền đưa cho anh một điếu thuốc, thử dò xét: “Lập Phong, nha đầu kia là con gái Liêu Anh Hồng bố cháu chỉ phúc vi hôn (1) đúng không?”
(1) Chỉ phúc vi hôn: hai gia đình hứa gả con cho nhau ngay từ khi còn trong bụng mẹ.
“Bác, thời nào rồi. . .” Lục Lập Phong lắc đầu, cúi đầu châm thuốc, nhếch môi cười khinh thường.
Chú hai cũng cười, nói vẻ ngầm hiểu: “Bác với cháu còn gần gũi hơn cả Lục Quốc Bảo, tâm tư của cháu bác đều nhìn ra được. Cậu bé đứng cạnh xe kia là bạn trai à?”
Trì Mục đưa lưng về phí Lục Thiết Kim, sắc trời cũng tối nên ông không nhìn rõ.
Lục Lập Phong nói: “Không phải bạn trai.”
Tiếng nói của anh vừa dứt, Diêu Tinh Thần phía xa xa bỗng đứng lên khỏi ghế, ngọt ngào hôn lên mặt Trì Mục.
Bác hai nhìn thấy gương mặt tuấn tú của cháu ruột bị hiện thực đánh đùng đoàng, không nhịn được bật cười: “Không cần lừa mình dối người, người ta có bạn trai rồi.”
Lục Lập Phong không muốn tranh cãi, nhưng thời khắc này, anh tích cực vùng dậy giải thích: “Chàng trai kia đã khuyết tật trí tuệ, bọn họ không có khả năng ở cùng một chỗ.”
Bác hai sửng sốt: “Khuyết tật trí tuệ?”
Lúc này, Trì Mục quay người lại định rời đi, một gương mặt quen thuộc bỗng hiện ra trước mắt Lục Thiết Kim, lông mày ông nhăn lại, biểu cảm kì lạ.
Lục Lập Phong mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, nói: “Người này chắc chắn bác nhớ rõ, năm đó anh ta tự sát không thành, cảnh sát còn điều tra anh cả, rồi anh cả có bằng chứng ngoại phạm nên tránh được hiềm nghi.”
Lục Thiết Kim khẽ run.
Đương nhiên ông nhớ rõ.
Lục Thiết Kim bình tĩnh nhìn chàng trai kia.
Trì Mục, thằng bé này tên là Trì Mục!
Ông thoạt nhìn, không khác gì mấy so với người bình thường, chỉ là đôi mắt có phần ngơ ngác, người ta nói chuyện với anh dường như anh chẳng bao giờ nghe lọt lỗ tai.
Lúc này anh ta đang dùng tay áo cọ tới cọ lui lên xe Diêu Tinh Thần, bị cô lắc đầu ngăn cản.
Hành vi của anh, thoạt nhìn không giống thiểu năng.
Ký ức Lục Thiết Kim lập tức trở về buổi tối hôm ấy. . .
. . .
“Cái gì? Phá thai?” Lục Thiết Kim vẻ mặt hung dữ, đứng bật dậy khỏi ghế salon, tức giận xen lẫn kinh ngạc nhìn Lục Quốc Bảo.
Khi ông truy hỏi Lục Quốc Bảo xem khi nào anh chịu trách nhiệm với Lương Mỹ Nhân, Lục Quốc Bảo chán nản nói cho ông, đứa bé bị phá rồi.
Lục Thiết Kim tức giận không nguôi, không ngừng hỏi tại sao lại phá thai.
Lục Quốc Bảo luôn trầm mặc không nói, dường như trong lòng trĩu nặng tâm sự, hỏi một hồi, anh mới nói cho Lục Thiết Kim, khi đó Lương Mỹ Nhân có bạn trai tên Trì Mục, vì vẫn muốn quay về bên anh, Lương Mỹ Nhân mới quyết định bỏ thai.
“Bố, bọn con không thể ở bên nhau, cô ấy có bạn trai rồi, tên là Trì Mục, bọn họ. . . rất yêu nhau.”
Lục Quốc Bảo cúi đầu, đứng lên, im lặng về phòng, đóng cửa lạ.
Lục Thiết Kim lòng đầy hy vọng mình được bế cháu, không ngờ là đến Trúc Nam lấy nước, công dã tràng (2).
(2) Công dã tràng: nhọc lòng mà chẳng có ích gì.
Khi đó, ông thực sự cho rằng, đứa bé là của Lục gia.
Ông nói chuyện này cho một người bạn, đó chính là bậc thầy phong thuỷ hiểu số mệnh con người.
Thầy phong thuỷ kia trước đó là tên côn đồ, chuyên kiếm ăn bằng cách xem bói, xem phong thuỷ. Sau khi biết được chuyện này, nói với Lục Thiết Kim rằng, tên Trì Mục này là sát tinh của Lục gia, cậu ta không chỉ khắc chết con nối dõi Lục gia, mà còn ảnh hưởng đến hôn nhân của Lục Quốc Bảo.
Lục Thiết Kim không hề nghi ngờ lời này, liền hỏi người kia có phương pháp hoá giải nào không, tên đại sư này giảo hoạt tham lam, biết Lục Thiết Kim tiêu tiền như nước, liền cố ý lừa bịp viết rất nhiều phù chú để tiêu tan sát tinh, nói là đốt trước mặt sát tinh mới có thể loại trừ sát khí, bảo vệ con nối dõi Lục gia.
Đêm đó, Lục Thiết Kim thấy Lục Quốc Bảo gặp Trì Mục, liền cùng vị kia theo dõi ở ngoài tiệm cơm, đợi rất lâu mới thấy một mình Trì Mục say rượu ra ngoài, họ lại theo dõi Trì Mục và Tiêu Dật đi về nhà Trì Mục. . .
. . .
Lục Thiết Kim không vào nhà, vì nhà Trì Mục khá vắng vẻ, đường lại hẹp, xe của ông không cách nào vào được, ông rút một điết thuốc, ở trong xe chờ tên hiểu số mệnh con người kia.
Tên hiểu số mệnh con người này tuy miệng lưỡi lưu loát, dù lừa gạt người ta những vẫn nói đạo lý rõ ràng, nhưng thật ra lại là tên mù chữ chưa tốt nghiệp tiểu học, bản lĩnh trong người đều là ông nội truyền dạy từ nhỏ, kiếm cơm bằnh miệng, hắn cầm trong tay một xấp bùa chú vẽ linh tinh nguệch ngoạc, âm thầm vào nhà Trì Mục, thấy anh say rượu ngủ, trong lòng vui vẻ, vừa định châm lửa đốt, nhưng khựng lại.
Hắn ta nhát gan, sợ nhỡ đốt nhiều giấy, người trong phòng xảy ra chuyện, rồi lại nghĩ đến ở cửa viện có một nồi nhôm, trong nồi nhôm có mấy khối than củi.
Đó là than Trì Mục và bạn nướng thịt còn thừa lại.
Tên hiểu số mệnh kia bê chậu than nhỏ vào, đặt trên nền xi măng cách Trì Mục không xa, Trì Mục lúc này đã ngủ mê man không tỉnh.
Hắn lấy ra một tờ phù chú, nhỏ giọng lẩm bẩm, ném vào chậu than, một tờ rồi lại một tò. . . không lâu sau, than củi bên trong đã chuyển đỏ.
Ánh trăng dần dần rọi vào phòng, trong phòng u ám, chỉ còn tiếng giấy bị đốt và tiếng Trì Mục thở.
Đột nhiên, tên hiểu số mệnh con người nhìn thấy rõ ràng người đang nằm trên giường trợn tròn mắt nhìn mình. . .
Hắn sợ tới nỗi rùng mình! Vóc dáng hắn ta vốn nhỏ, nếu bị phát hiện chắc chắn bị coi là ăn trộm.
Hắn lắc đầu thật mạnh, bây giờ mới phát hiện chỉ là ảo giác, Trì Mục nhắm chặt mắt, ngủ say.
Trong lòng hắn như có cỏ dại mọc dài, nhét đống bùa chú còn hơn phân nửa vào trong quần áo, hoảng hốt đóng cửa ra khỏi nhà. . .
Trở lại xe, hắn lừa Lục Thiết Kim, nói mình tìm được chậu than đốt hết phù chú trước mặt sát tinh, bảo ông cứ yên tâm.
Lục Thiết Kim khi đó không để ý, rồi sau này chuyện xảy ra, ông nghĩ đến tên hiểu số mệnh con người kia từng nhắc tới chậu than.
Thiện ác rốt cuộc đều có quả báo.
Đạo lý này, vào khoảnh khắc cháu trai Lục Thiết Kim thương yêu nhất chết thảm, lại lần nữa nhắc nhở ông. . .
. . .
Bác hai bỗng trầm mặc xuống xe, trong xe chỉ còn Lục Lập Phong.
Ông nhìn Diêu Tinh Thần đang ngồi trong xe thể thao.
Cô đưa mắt nhìn Trì Mục đi vào nhà, biểu cảm trầm tĩnh, không vui sướng như vừa nãy.
Diêu Tinh Thần cúi đầu rút một điếu thuốc, ngậm lên môi, không châm lửa, cứ ngồi uể oải nhưvậy.
Lục Lập Phong khẽ cười, đẩy cửa xuống xe, tay cho vào túi bước tới.
Lúc này, mặt trời chiều sáng soi.
Lục Lập Phong cuộn tay, nhẹ nhàng chạm vào cửa xe cô.
“Ôi!” Diêu Tinh Thần chợt quay đầu lại, nhìn anh: “Đây không phải là Lục nhị thiếu gia à? Đến xóm nghèo này của bọn tôi làm gì?”
Giọng nói của cô luôn mang theo vẻ ma mị, làm cho lòng đàn ông ngứa ngáy.
Lục Lập Phong ném cho cô bật lửa kim loại, mặt không đổi sắc hỏi: “Trung thu sắp đến rồi, nghe nói dì thích ăn tổ yến, tôi đi mua rồi ngang qua đây.”
Diêu Tinh Thần nhíu mày, tự luyến vung tay: “Tuy tôi biết rằng đàn ông các anh đều mơ tưởng mỹ nữ như tôi, nhưng tôi nói thật, đồ cổ như anh tôi không có hứng thú, cho nên chung quy đừng chạy đến nhà tôi làm gì, đừng lãng phí thời gian với mẹ tôi, đàn ông Liêu Anh Hồng xem vừa mắt tôi đều thấy dị hợm hết.”
“À,” Lục Lập Phong bật cười, cúi đầu nhìn mặt đất: “Diêu Tinh Thần, đừng nói động đến bố mẹ người khác.”
Diêu Tinh Thần giơ hai tay: “Sorry! Sorry! Tôi không có ý đó. Bố cậu rất có mị lực.”
Hai người nhất thời cũng không có gì hay để trò chuyện, yên lặng hút thuốc, Diêu
Lục Lập Phong nhìn cô như có điều suy nghĩ: “Đừng nóng vội, rượu mừng không thể không mời cô.”
Diêu Tinh Thần bĩu môi: “Nhanh tìm một cô gái mà cưới đi! Tôi thấy gấp thay anh rồi đây.”
Cô nói xong lái xe đi, quay đầu cười với anh.
Kéo nụ cười xuống, theo luồng khói của ô tô nghênh ngang rời đi, Lục Lập Phong vẫn đứng thẳng, hồn phách như bị nụ cười của cô câu mất, chạy theo chiếc xe kia rồi.
Ngơ ngẩn phục hồi lại tinh thần, Lục Lập Phong nhìn thấy bóng lưng cô rời đi, cúi đầu, nụ cười nhạt dần, bóng dáng cao gầy mạnh mẽ dưới ánh nắng đặc biệt khôi ngô.
. . .
Đôi khi bạn không thể không cảm thán, vận mệnh thật đúng là một kẻ chơi bài giỏi.
Sau khi cô gái nào đó vừa châm chọc khiêu khích anh, hôm sau, anh ở trong biệt thự của một phú thương, nhìn thấy hết cảnh cô làm trò cười cho thiên hạ.
Trong vòng giải trí, nhìn vào tưởng chừng sạch sẽ, nhưng thực ra là một vũng nước đục, dù Diêu Tinh Thần miệng lưỡi sắc bén cũng tránh không khỏi bị mưu hại.
Hôm đó cô bị tên phú thương kia cởi áo, cũng không biết bị uống bao nhiêu mê dược, may mà anh gặp được dẫn cô ra ngoài.
Nếu như đưa thẳng cô về nhà, chắc chắn Liêu nữ sĩ sẽ bị hù doạ, Lục Lập Phong lại không thể mang thẳng cô về nhà mình, thương lượng với Đường Bản xong, đúng lúc Đường Bản vừa mua một căn hộ cao tầng ở khu mới, vừa lắp đặt nội thất, không có người ở, hai người liền đưa Diêu Tinh Thần đến nhà Đường Bản.
Bố mẹ Đường Bản quanh năm ở nước ngoài, trong nhà chỉ có một mình anh, Diêu Tinh Thần từ lúc ra khỏi xe, một mực giày vò, hai người đàn ông đành hợp lực đưa cô để lên giường.
Nằm trên giường, cô lập tức nhắm mắt, trong miệng yếu ớt mắng, mắng cái gì nghe không rõ, nói chung rất ồn ào.
Đường Bản mệt mỏi đầu đầy mồ hôi, ánh tay bị cô cấu vài vết ứa máu, không chịu được nữa, cầm lấy cái chụp mặt bên cạnh giường đưa cô đeo, lại lấy cái chăn bông đắp lên người cô, lớn tiếng niệm chú trừ tà: “Lập tức tuân lệnh!”
Cái tên Đường Bản này vốn hơi thần kinh, Lục Lập Phong biết rõ nhưng không thể trách, nhưng thấy cậu ta đối xử với Diêu Tinh Thần như vậy thì nhíu mày, một cước đá văng cậu ta.
Đường Bản ôm mông nhìn Diêu Tinh Thần nằm trên giường trùm chăn, cô không nhúc nhích, như chết rồi: “Anh Lục, loại đàn bà này là đáng ghét nhất, không khiến người ta thương yêu chút nào, nhìn cô ta cào em nè, nên đem cô ta vứt vào ổ sắc lang.”
Lục Lập Phong đứng bên cửa sổ, bàn tay dập tắt đầu thuốc, nói: “Dù có đáng ghét cô ấy vẫn là phụ nữ.”
“Em. . .”
Đường Bản đang muốn nói, lại bị Lục Lập Phong ngắt lời.
“A Bản, cậu ra ngoài trước đi, để tôi trông cô ấy.”
Đường Bản không hề suy nghĩ nhiều, trực tiếp giao củ khoai nóng bỏng tay này cho Lục Lập Phong: “Vậy được, đúng lúc em có buổi tụ tập tối nay, nếu anh không giải quyết được cứ gọi cho em.”
. . .
Đường Bản đi rồi, trong nhà chỉ còn Lục Lập Phong và Diêu Tinh Thần.
Đây là phòng dành cho khách, không có nhiều đồ trang trí, nhưng giường hay đèn đều rất xa hoa, là người bạn đến nhà Đường Bản làm khách chuẩn bị.
Lục Lập Phong hút một điếu thuốc, rồi dập tắt khói trong gạt tàn, đi tới giường, vén chăn lên, thấy cô đã ngủ say.
Tiết trời quá nóng, bị chăn bông trùm lên như vậy, ngực, cổ, trên mặt Diêu Tinh Thần đều là mồ hôi, trước ngực chậm rãi phập phồng, trên mặt đeo cái chụp mắt của Đường Bản, thoạt nhìn khá đáng yêu.
Lục Lập Phong vào phòng tắm rửa mặt, dấp nước một cái khăn mặt, kéo một cái ghế đơn đến, ngồi xuống, định lau mặt cho cô, anh định tháo cái chụp mắt xuống, lại dừng lại, thấy cằm cô ướt, lại lau, đến chỗ xương quai xanh thì ngừng lại. Lục Lập Phong không khống chế được ý nghĩ, thấy cô lăn lộn một hồi như vậy chắc chắn sẽ khát, liền để khăn sang một chỗ, đứng dậy lấy nước.
Trên ly nước cắm một chiếc ống hút, ngón tay thon dài của Lục Lập Phong vân vê, đưa tới bên môi cô.
Dường như Diêu Tinh Thần bị cái ống hút này chạm vào đánh thức, vì đeo chụp mắt nên không thấy gì, tay chân uể oải đặt trên giường, vô lực nhúc nhích, yếu ớt mắng một câu “Cút”.
Lục Lập Phong bất mãn cau mày, định tháo cái chụp mắt xuống nhưng lại thay đổi suy nghĩ.
Nếu cô nhìn thấy anh, nhất định anh tránh không nổi một trận quát mắng.
Cô gái này giống như đồ sứ dỏm xù xì gai góc, nếu không nói gì sẽ là nữ thần, vừa lên tiếng là cãi nhau bất hoà với anh.
Nhưng cho dù anh không muốn thừa nhận, tận lực quên đi, nhưng hôm nay thấy cô lo lắng hoảng sợ khi bị bắt nạt, cảm giác ấy chưa bao giờ mãnh liệt đến vậy.
Đôi khi Lục Lập Phong hoài nghi, có phải mình giống như lời cô nói hay không, là một tên đàn ông đồ cổ.
Năm tháng dài dằng dặc, khi còn thanh niên, anh chưa từng động tâm với người nào. Công việc, đời sống, mọi thứ đều diễn ra theo đường bằng phẳng, nhưng mỗi khi nghĩ đến cô lại xuất hiện ổ gà.
Giọng nói của cô, dáng người của cô, môi của cô, đều là báu vật thế gian, làm cho anh muốn cất giấu nghiên cứu, nếu cảm giác này không phải tình yêu, Lục Lập Phong nghĩ mình nên đi khám tâm lý.
Có lẽ quanh năm gắn bó với đồ cổ, nên tình cảm của anh đã biến thái vặn vẹo rồi?
Lục Lập Phong bị chính suy nghĩ của mình chọc cười, anh ngồi bên giường, lại rút một điếu thuốc, vừa hút vừa nheo mắt lẳng lặng nhìn cô.
Bỗng nhiên muốn trêu chọc cô, anh biết cô cũng hút thuốc, liền hút một hơi rồi phả vào đôi môi xinh đẹp của cô.
Mắt không thấy gì nên khứu giác trở nên nhạy bén hơn thường. Diêu Tinh Thần đang nửa tỉnh nửa mê, ngửi thấy hương thuốc lá ngọt ngào, cổ họng khô khốc, đầu lưỡi nhẹ vươn ra, muốn ngậm thuốc lá hút một hơi.
Lục Lập Phong lập tức thu lại thuốc lá, nhếch môi, đặt trong miệng hung hăng hít một hơi, gương mặt vui vẻ mang vài phần trêu tức.
Diêu Tinh Thần lại rơi vào giấc mơ.
Trời tối dần, trong phòng trở nên yên ắng.
Lục Lập Phong ngồi chán chết, nổi hứng chơi đùa, lại đưa thuốc lá đến môi cô.
Cô gái này thật không có định lực, lại lè lưỡi muốn ngậm thuốc, lại bị anh đùa giỡn.
Lục Lập Phong nhìn đôi môi khêu gợi của cô, lại hung hăng hít một hơi, đôi mắt hẹp dài híp lại, đừng lên khỏi ghế, cơ thể ngày càng hạ thấp, dùng sức hôn lên môi cô.
Khói thuốc xông vào miệng cô, Diêu Tinh Thần ho kịch liệt bật dậy, ý thức đang ngủ say dần thức tỉnh.
Lục Lập Phong ngồi lại lên ghế, lặng lẽ xoa trán, âm thầm đấu tranh.
Cảnh Trì Mục ngốc nghếch đứng cạnh cô một lần nữa xuất hiện trong tâm trí anh, trong nụ cười của cô khi dỗ dành Trì Mục, luôn xen lẫn một chút bất đắc dĩ và cô đơn.
Anh nhíu mày, đi tới cửa bật đèn, trong giây lát, ánh sáng tràn ngập căn phòng, có chút chói mắt.
Lục Lập Phong chưa bao giờ cảm thấy mình hèn yếu như vậy.
Anh không dám tháo cái chụp mắt của cô, sợ cô bị chọc giận rồi chán hét anh, anh không dám biểu lộ tình cảm, đành mặc cô ở bên người đàn ông không thể cho cô tình yêu, chỉ vì lợi ích toàn cục.
Dám giành lại cô không? Lục Lập Phong giày vò hỏi mình.
Trong cảnh cô đơn yên tĩnh này, một ham muốn sở hữu mạnh mẽ lan tỏa khắp trái tim anh, xâm chiếm thái độ và lí trí của anh.
Đê tiện cũng được, vô sỉ cũng được, bất kể là biện pháp gì, phải chiếm cô thành của mình, từ nay về sau làm trong mắt cô không chứa người khác nữa.
. . .
Trong giấc mơ, Diêu Tinh Thần thấy toàn là rắn, rậm rạp chằng chịt bò dưới chân cô, thè lưỡi, cô vô cùng sợ hãi, muốn kêu nhưng không phát ra âm thanh nào, dù trợn mắt lên nhưng cũng chỉ thấy khoảng không đen kịt.
Bất chợt, cô tỉnh lại, thính giác và khứu giác dần hoạt động, cô cảm giác được trong phòng này còn có người khác.
Xuyên qua cái chụp mắt, cô cảm giác trong phòng có mở đèn, loáng thoáng nhận ra bên giường có người đang đứng, không biết đứng bao lâu, cuối cùng người này đến gần.
Lục Lập Phong dùng tay chống bên người cô, một chân đỡ trên giường, một chân ở dưới đất, lẳng lặng vật lộn một hồi, cuối cùng vẫn khuất phục, từ từ hôn lên môi cô.
Mùi nước hoa hương gỗ thanh đạm truyền đến, nụ hôn của đối phương không hề lẫn dục vọng, không hề khiến cô thấy phản cảm.
Có lẽ do cô độc thân lâu lắm rồi, cũng chưa từng có ai đối xử dịu dàng với cô như vậy, loại cảm giác này, khiến cô có chút hưởng thụ và an lòng. Trong lúc nhất thời, cô quên mất mình đang ở đâu, quên vì sao lại rơi vào tình cảnh này, chỉ có thể yếu ớt thừa nhận, loại dịu dàng này không hề khiến người ta khó chịu.
Một giấc mộng đẹp, ngày càng trầm trọng.
Đó là lần làm càn duy nhất trong đời cô, đối phương dường như nóng lòng muốn cứu rỗi cô, nhưng vẫn lẫn lọn chút do dự vô định.
Diêu Tinh Thần là người ham vui, chỗ nào đó của cô được quan tâm sâu sắc, cô dùng chút lực ôm chặt cổ người đó, cổ vũ anh ta.
Vì vậy, có sự hoà hợp của cô, hai thân thể quấn quýt mê say.
Đàn ông suy tính cho tương lai, phụ nữ suy tính cho hiện tại.
Một trái tim cương quyết, một bộ não mụ mị.
Một tình yêu “phóng lao thì phải theo lao” (3) khôi hài bắt đầu mở màn.
(3) Phóng lao thì phải theo lao: lỡ bắt đầu rồi thì phải theo đến cùng.