Lục Tuấn Phong bên cạnh mờ mịt chẳng hiểu chuyện gì xảy ra.
Cái gì mà chia tay, cái gì mà hạnh phúc.
Trong đầu đang có hàng vạn câu hỏi vì sao, nhưng nhìn Sơ Hạ đang cúi gằm mặt, cả người đang run rẩy, anh lại không tiện hỏi.
Kéo cô lên xe, đưa cô khăn giấy, Sơ Hạ khẽ nói cảm ơn.
Lục Tuấn Phong ngầm hiểu, có lẽ là người yêu cũ.
Nhưng an ủi không phải phong cách của anh, anh doạ nạt.
“Âu Dương Sơ Hạ, thằng nhóc đó mà tìm anh đánh ghen thì em biết tay anh..”
Sơ Hạ đang khóc cũng phải phì cười.
Không có cơ hội đó đâu, một tuần nữa Cố Hạo Trạch bay rồi, làm gì có thời gian mà đánh ghen được chứ.
Cố Hạo Trạch trong sự đau khổ đã nhận lời Cố Nhạc đi du học.
Anh muốn rời khỏi đây, quên đi tất cả, quên cả người con gái không tim không phổi Âu Dương Sơ Hạ.
Cố Thuần Nhã phát hiện có gì không đúng, tại sao vừa chia tay lại trùng hợp Cố Hạo Trạch đi du học.
Nhưng cô hỏi gì Sơ Hạ cũng không nói, nên cô lại tìm tới Cố Hạo Trạch.
“Chị thắc mắc làm gì.
Cô ấy có người mới rồi..”
Nghe Cố Hạo Trạch kể, Cố Thuần Nhã chỉ muốn bổ đầu anh ra xem bên trong chứ gì.
“Cậu ấy nói vậy mà em cũng tin.
Vậy ai là người khóc lóc cả đêm không ngủ.
Ai là người cả ngày như người mất hồn..”
Đầu Cố Hạo Trạch đau như búa bổ, bây giờ anh có bao nhiêu thứ phải lo, nên những lời Cố Thuần Nhã nói anh không nghe lọt tai câu nào, liền đuổi cô ra khỏi phòng.
Đêm đó anh mất ngủ, nằm suy nghĩ về những gì Cố Thuần Nhã đã nói.
Sáng hôm sau anh quyết định tự mình đi tìm hiểu.
Nhìn thấy Lục Tuấn Phong hôm qua còn ngọt ngào với Sơ Hạ nay lại ôm ấp một người phụ nữ khác, Cố Hạo Trạch không nhịn được, anh xông tới túm lấy cổ áo Lục Tuấn Phong đấm anh một cái.
“Mẹ nó, anh có còn lương tâm không.
Vừa hôm qua anh ôm một người, nay lại ôm một người.
Anh không thấy ghê tởm à.”
Lục Tuấn Phong nhíu mày đấm lại Cố Hạo Trạch một cái.
Anh