Một tháng sau khi qua Mỹ, Cố Hạo Trạch điên cuồng vùi đầu vào học tập, anh sợ mình rảnh rỗi dù chỉ một giây sẽ lại nhớ đến cô.
Sơ Hạ cũng không khá khẩm hơn chút nào, sau khi xuất viện, cô không dám quay lại căn nhà Tuấn Lãng mua cho cô, vì nơi đó in đậm kỉ niệm của hai người.
Cô dọn về Âu Dương gia, tập sống một cuộc sống không có Cố Hạo Trạch vây quanh.
Lúc này ở Cố gia, Sở Dung đang than thở với chồng.
“Dạo này không thấy Hạ Hạ tới đây chơi.
Có phải do chúng ta làm tổn thương con bé nên nó sẽ không tới thăm chúng ta nữa?”
Cố Nhạc thở dài.
“Anh cũng thấy có lỗi với Hạ Hạ, không ngờ việc này lại ảnh hưởng lớn như vậy, đến nỗi bệnh tim tái phát.
Cũng may mọi chuyện đã ổn, nếu không anh không biết đối mặt với anh chị Âu Dương thế nào..”
Vừa vặn Cố Thuần Nhã đi tới, cuộc nói chuyện lọt hết vào tai cô.
Bố mẹ cô đã làm gì Hạ Hạ? Tại sao lại thấy có lỗi? Trong đầu hiện lên hàng vạn câu hỏi, không nén được tò mò, cô lẻn vào phòng bố mẹ tìm câu trả lời.
Quả như suy nghĩ của mình, cô tìm thấy đoạn tin nhắn bố mình gửi cho Hạ Hạ.
Không hiểu sao bố cô có thể làm như vậy, ép dầu ép mỡ ai nỡ ép duyên.
Bảo sao Hạ Hạ lại đau khổ như vậy nhưng không than vãn một lời.
Cố Thuần Nhã chụp lại đoạn tin nhắn, sau khi suy nghĩ kĩ, cô gửi cho Cố Hạo Trạch.
Không thể để hai người hiểu lầm nhau như vậy.
Cố Hạo Trạch nhìn thấy bức ảnh chị mình gửi, rốt cuộc anh cũng hiểu tại sao Hạ Hạ lại nhất quyết chia tay với anh.
Anh thật sự muốn đè cô ra, đánh vào mông cô thật đau cho cô nhớ.
Tại sao lại tự mình chịu ấm ức cũng không nói sự thật cho anh.
Anh cũng giận bản thân mình, là đàn ông đáng nhẽ anh phải mang lại sự an toàn cho cô mới đúng.
Tại sao lại để cô chịu áp lực từ bố mình như vậy chứ.
Để nói ra những lời tổn thương như vậy, có lẽ cô rất đau khổ.
Anh muốn gọi cho cô, nhưng lại sợ nghe thấy giọng cô sẽ không kiềm chế được mà bay về ngay lập tức.
Cứ như vậy anh chịu đựng suốt bốn năm, không trở về, không liên lạc.
Tự mình gặm nhấm nỗi nhớ..
Bốn năm