Cố Thuần Nhã không biết nói sao cho phải.
Cô cứ ngập ngừng mãi không nói thành lời..
“À thì...!à thì...!à đúng rồi, cô ấy bị đau dạ dày.
Em quên năm năm trước cô ấy từng nhập viện rồi à.”
Tại sao anh có thể quên được chuyện này chứ.
Cố Hạo Trạch đánh vào đầu mình một cái, cô vừa tát anh đúng lắm, không oan chút nào..
Cố Thuần Nhã thấy anh không truy hỏi nữa thì khẽ thở phào..
“Chị, giúp em một chuyện..”
Sáng hôm sau, Sơ Hạ tỉnh lại phát hiện mình đang ở Cố gia.
Đêm qua cô nhớ mình uống rượu ở quán bar cơ mà.
Tại sao bây giờ lại ở đây nhỉ.
Lững thững bước xuống cầu thang, thấy Cố Thuần Nhã đang lúi húi trong bếp, cô khẽ hỏi.
“Tiểu Nhã, sao mình lại ở đây?”
“Đêm qua cậu uống say như chết, vất vả lắm mình mới có thể vác được cậu về đấy..”
Sơ Hạ tưởng thật, áy náy gãi đầu.
“Hì hì, xin lỗi nhé.
Lần sau mình sẽ không uống say như vậy nữa..”
“Cậu đó...!vào ăn sáng đi..”
Sơ Hạ ngập ngừng không bước vào.
“Cái đó...!ừm...!A Trạch đâu?”
“Đi đâu từ sáng sớm ý.
Chắc là đi với tình mới rồi..”
Sơ Hạ nở một nụ cười miễn cưỡng.
Tuy rằng cười nhưng trái tim lại đau đến không thở nổi.
“A Trạch lớn rồi mà.
Có người yêu cũng tốt..”
Đây là kế hoạch Cố Hạo Trạch bàn bạc với Cố Thuần Nhã, anh phải làm cô đau khổ thì cô mới nói sự thật cho anh.
Anh cũng chỉ muốn trừng phạt cô một chút thôi.
Còn yêu mà lại dối lòng...!
Sơ Hạ còn đang chìm trong đau khổ thì nhận được cuộc gọi từ trợ lý..
“Phó giám đốc, có chuyện không hay rồi..”
Lúc Sơ Hạ tới hiện trường thì phóng viên đã vây kín, bên trong tiếng kêu khóc của nạn nhân và người nhà vang lên vô cùng ầm ĩ.
Quản lý công trình thấy cấp trên tới lập tức báo cáo.
“Phó giám đốc, là do Bạch Hùng không tuân thủ quy tắc, tự ý cởi dây an toàn, không may rơi từ tầng 10 xuống..”
Sơ Hạ nhíu mày.
“Vậy còn những người khác, tại sao họ cũng bị thương..”
“Những người khác đang thi công ở tầng 7, thấy Bạch Hùng bị ngã họ không tránh kịp, nên mới thành ra như vậy..”
Đúng là một ngày đen đủi, Sơ Hạ đi kiểm tra