Đám cổ đông vẫn đang cứng họng, thì Tần Khanh vui vẻ nói lớn.
“Tình hình trên mạng dịu xuống rồi, cộng đồng mạng đang chuyển hướng công kích Bạch Hùng, không còn mắng chửi chúng ta nữa..”
Lúc này điện thoại Sơ Hạ rung lên, là Lục Tuấn Phong nhắn tới.
“Mọi chuyện đã giải quyết xong, xin hỏi Âu Dương tiểu thư có hài lòng không?”
Sơ Hạ xem xong phì cười, cô nhanh chóng trả lời.
“Hài lòng chết đi được.
Em thay mặt Cố Thị đánh giá năm sao.
Lần tới concert của Phong Thần em bao vé cho nhân viên Cố Thị nhé..”
Lục Tuấn Phong nhận được tin nhắn thì đen mặt.
Phong Thần như anh mà cần cô bao vé sao?
Cố Hạo Trạch thấy cô cười tâm trạng cũng thoải mái hơn.
Xử lý xong đám cổ đông phiền phức, anh kéo cô về phòng làm việc của mình, giúp cop xử lý vết thương.
“Em không biết phản kháng hay sao, họ lao vào em như vậy mà em cũng để yên..”
Cố Hạo Trạch biết được mọi chuyện từ Tần Khanh, anh sôi máu chỉ muốn dạy cho đám người nhà đó một bài học.
Người nằm trong phòng phẫu thuật là bảo bối của họ, thì cô cũng là bảo bối của anh.
Anh còn chưa dám nặng lời mắng cô một câu, họ lấy quyền gì mà đối xử với cô như vậy.
Sơ Hạ không trả lời anh, ánh mắt mê muội vẫn dán trên mặt anh.
“Bị thương như vậy cũng không chịu xử lý, đầu em nghĩ gì vậy?”
“Nghĩ về anh..”
Lời nói ra cô mới thấy hối hận.
Cố Hạo Trạch đã có người mới, cô nên tập quen rằng anh không còn là của mình nữa.
Ánh mắt dịu dàng lập tức thay thế bằng ánh mắt buồn bã, có chút đau khổ kìm nén.
Cố Hạo Trạch nhìn vẻ mặt thay đổi như chong chóng của cô thì khó hiểu, không phải vừa rồi còn vui vẻ thả thính anh sao, bây giờ lại buồn bã chuyện gì? Con gái thật khó hiểu..
“Em về nghỉ ngơi đi, chuyện còn lại anh sẽ xử lý..”
Như nhớ ra chuyện gì đó, Sơ Hạ lập tức có tinh thần trở lại.
“Đúng rồi, em phát hiện ra công trình đó đã bị rút ruột.
Cần phải điều tra ngay người đứng sau.
Nếu không sự việc này còn tiếp diễn.”
Cố Hạo Trạch mỉm cười véo má cô một cái.
“Chuyện này em không cần lo, anh đã