Cố Hạo Trạch nhìn đống đồ ăn hộp chất đầy nhà cô, sắc mặt anh lạnh tới đỉnh điểm.
Không nói không rằng gạt hết chỗ thực phẩm rác này vào thùng rác.
Sơ Hạ lại bị anh chọc giận rồi, cô lớn tiếng.
“Cố Hạo Trạch, anh lấy quyền gì mà quản tôi.
Bốn năm trước chúng ta đã chia tay rồi.
Anh về mà quản tình mới của anh.
Ở đây không hoan nghênh anh, mời anh đi cho..”
Thấy cô xù lông nhím như vậy, anh vội dịu giọng an ủi.
“Hạ Hạ, anh chỉ muốn tốt cho em thôi..”
Sơ Hạ cảm thấy nực cười.
“Anh về mà tốt với tình mới của anh.
Đừng để tôi phải mời bảo vệ.
Cửa ở bên kia..”
Cố Hạo Trạch ảo não gãi đầu.
Nếu không nói rõ anh chắc chắn cô sẽ gạt anh ra khỏi tâm trí.
Anh không cho phép điều này xảy ra.
Giờ anh hối hận không biết còn kịp không..
“Hạ Hạ, mọi chuyện không như em nghĩ đâu..”
“Chuyện không như tôi nghĩ, anh biết tôi nghĩ thế nào sao?”
Một Sơ Hạ mồm mép như vậy Cố Hạo Trạch chưa được chứng kiến bao giờ.
Anh quyết định đánh phủ đầu trước rồi tính sau.
Nghĩ là làm, trong lúc cô còn đang hừng hực lửa giận, anh giữ chặt cô lại, cúi xuống hôn lên đôi môi anh đã nhớ suốt bốn năm.
Sơ Hạ hoảng hốt muốn đẩy anh ra, nhưng anh ghì chặt cô trong lồng ngực, muốn thoát cũng khó.
Dần dần cô bị nỗi nhớ chinh phục, chủ động há miệng cho đầu lưỡi anh xâm nhập.
Cố Hạo Trạch mút mát môi lưỡi cô đến khi thoả mãn, anh mới buông tha cho cô.
Trán hai người chạm vào nhau, Sơ Hạ không dám ngước mắt lên nhìn anh, vì cô sợ mình không kiềm chế được mà ôm chặt lấy anh bật khóc.
Cố Hạo Trạch ôm chặt cô, cắn nhẹ vào tai làm cả người cô run rẩy.
Anh khàn giọng.
“Hạ Hạ, chúng ta dày vò nhau bốn năm là đủ rồi.
Anh không muốn đau khổ như vậy nữa.
Chẳng phải em vẫn còn tình cảm với anh sao..”
Sơ Hạ tựa vào ngực anh, nghe trái tim anh đập điên cuồng.
Cô cũng không chịu nổi nữa rồi, mặc kệ cái gì mà tình cũ tình mới, mặc kệ luân thường đạo lý.
Anh vốn là của cô, cô chỉ dành lại thứ vốn