Edit: Tây Bối.
Đồng Nhan ngủ một giấc cho đến rạng sáng, chuyện đầu tiên sau khi cô tỉnh dậy chính là thầm cầu mong hệ thống đừng có trừng phạt cô vì không đủ giá trị tinh dịch tình yêu nữa (giá trị ái dịch).
Thật sự cô không hề muốn trải nghiệm lại cảm giác bị dục vọng tàn phá đâu, lại càng không hề muốn liếm mặt đi cầu xin Lạc Khưu.
Hôm qua cô khiến cho Lạc Khưu cương cứng lên như thế, sau đó lại ném anh ấy ở một bên như vậy, thì làm sao anh lại giúp đỡ mình nữa chứ?
Đồng Nhan bước vào phòng học, lúc này Tô Khả Khả đang vô cùng phấn khởi cho cô xem tác phẩm của mình.
Đúng vậy, cô ấy đang thiết kế trang phục cho cô tham gia vào chương tình à?"
Đột nhiên Tưởng Văn Văn hỏi, khiến cho tứ phía bỗng nhiên kinh ngạc.
Những bạn học trong lớp ngay lập tức líu ra líu ríu, bắt đầu nghị luận.
"Thật ư? Lớp trưởng muốn tham gia tuyển chọn của chương trình hiphop sao? Cậu biết nhảy hiphop không?"
"Tớ có biết chương trình này nè, anh trai nhỏ Dịch Dương cũng là giám khảo trong đây!"
"Chắc chắn chương trình này siêu hot, nghe nói những người nhảy hiphop nổi tiếng trong nước đều tham gia nữa!"
"Lớp trưởng, chắc chắn là cậu rất mạnh! Nếu không thì làm sao qua được vòng tuyển chọn..."
"Lớp trưởng cố lên nha! Bọn tớ ở phía sau nhất định sẽ bỏ phiếu ủng hộ cậu!"
Giản Mạt rất hưởng thụ cảm giác được nhiều người dùng ánh mắt thì ra cậu giỏi như vậy để nhìn mình, mặt của cô hơi ửng hồng do kích động, nhưng mà người trong lớp lại nghĩ rằng là do cô xấu hổ.
"Mạt Mạt thật là giỏi, lại còn khiêm tốn nữa."
Tưởng Văn Văn cười nói, "Không có giống một số người, luôn cố làm ra vẻ mình là..."
Mà mục tiêu cô ta nhìn là...!
Đồng Nhan.
Đồng Nhan bực bội, hình như cô không có đắc tội gì đến cô ta cả? Mà cô cố làm ra vẻ hồi nào?
Lúc này, Lạc Khưu vác balo lười biếng đi vào lớp học.
Cũng không có tức giận nhìn Đồng Nhan, ngay cả nhìn cũng chả thèm nhìn cô một chút.
Lúc anh đi ngang qua bàn học của Giản Mạt, anh ném quyển bài tập toán từ trong balo ra lên bàn học của cô ta khiến cho không ít người ở đây mở rộng tầm mắt.
Lạc Khưu từ xưa đến nay chưa bao giờ chịu nộp bài tập, thế mà hôm nay lại nộp kìa! Mà vở bài tập anh nộp còn là bài tập toán nữa!
Nồng nặc mùi bát quái đập vào mặt:
"Hôm qua Lạc Khưu là do lớp trưởng gọi tới đúng không?"
"Đúng vậy đó, thế mà Lạc Khưu chịu ở lại sau giờ tan học để học bù môn toán nữa! Mặc dù toàn bộ quá trình đều ngủ..."
"Má ơi, lúc đầu tớ đã cảm thấy hai người bọn họ có gì đó mập mờ rồi!"
"Cậu không cảm thấy hai người họ rất xứng đôi với nhau à? Ít nhất tớ cũng không có ghét lớp trưởng..."
"Cho nên Đồng Nhan là bị bỏ rồi?"
"Không phải cậu ta cứ suốt ngày quấn lấy Lạc Khưu à? Mà Lạc Khưu cũng không thích cậu ta..."
Trong khoảng thời gian ngắn, một lần nữa cô lại bị lôi lên thành đầu ngọn súng, nhưng cô cũng vô tội mà, phải nói rằng nguyên chủ rất vô tội.
Lúc đầu nguyên chủ cũng chỉ là thầm mến mà thôi, nhưng chính Lạc Khưu là người cho "cô" hi vọng, để "cô" càng đến gần anh hơn, nhưng từ lúc nào lại biến tướng thành cô quấn lấy Lạc Khưu rồi?
Cho nên tình huống hiện tại là như thế nào? Vốn dĩ tuần tới Lạc Khưu mới bị điệu nhảy của Giản Mạt làm cho câu hồn mất phách, mà tuần này đã bắt đầu có hứng thú với Giản Mạt rồi? Nhưng cô cũng có đọc qua cốt truyện gốc rồi, Giản Mạt vốn không có tham gia vào cuộc tuyển chọn của chương trình hiphop, rõ ràng người tham gia chỉ có mỗi một mình Lạc Khưu.
Hay là do sự xuất hiện của cô nên tạo ra hiệu ứng cánh bướm?
Tô Khả Khả im lặng từ đầu đến giờ, khiến cho Đồng Nhan rất tò mò vì sao con bé hay nói lảm nhảm nay lại thế này.
Cô quay đầu, nhìn thấy cô ấy đang di chuyển bút trên tờ giấy trắng, vẽ một vòng rồi lại một vòng băng vải? Cô ấy rất chăm chú để vẽ, mà cô cũng không đành lòng làm phiền cô ấy, hỏi cô ấy đó là cái quỷ gì.
Cô lấy laptop từ trong balo ra, tiếp tục biên đạo bước nhảy cho mình, có cần thêm bớt cái gì hay không.
Lúc trước là do sức lực không đủ, nên cô đã bỏ bớt mấy cú lộn nhào bùng nổ đi hết, bây giờ nhìn lại, có thể thêm vào, những điều này mới có thể gây ấn tượng mạnh với ban giám khảo!
Giản Mạt lật cuốn bài tập của Lạc Khưu ra, cô phát hiện, mỗi đề bên trong, Lạc Khưu đều làm đủ, nhưng cũng chỉ có đáp án chứ không hề có bước giải.
Mặc dù không làm đúng quy trình cho lắm, nhưng mà ít ra anh cũng đang thay đổi theo hướng tốt.
Cô nghĩ: Cái gì cũng phải từ từ, không thể lập tức yêu cầu cao quá đối với anh.
Cô nhịn không được quay đầu về phía sau, giả vờ như là đang nhìn Tưởng Văn Văn làm đề, nhưng lại lén liếc nhìn về phía Lạc Khưu.
Mà Lạc Khưu...!
Anh ấy cũng đang nhìn cô!
Cô giật mình, vừa kinh ngạc vui mừng lại vừa hốt hoảng quay người lại.
Sau đó nhớ về chuyện mình lên sân thượng tìm anh vào ngày hôm qua....!
Tay của anh chạm vào ngực mình, trước kia cô rất ghét ngực của chính mình, cũng rất ghét người khác dùng ánh mắt trần trụi để nhìn bộ ngực nặng trĩu của cô.
Quãng thời gian đó, cô chưa có trùng sinh, lúc ấy cô rất mập, còn bộ ngực của cô lại như hai cái túi bự chảng vậy, chạy cũng không dám chạy.
Những bạn học xung quanh đều không gọi cô bằng tên, mà họ đều gọ cô là: Giản bò sữa.
Cô chưa từng nghĩ rằng, bộ ngực của mình cũng sẽ bị một nam sinh đẹp trai chạm vào, anh ấy chính là nam thần trong lòng của rất nhiều nữ sinh trong trường.
Cho nên ngay cả một chút cô cũng không thấy buồn nôn, ngược lại trái tim lại đang nhảy loạn bịch bịch trong lòng, rất ngượng ngùng, rất xấu hổ.
Tay anh dời đi, khiến cho cô cảm thấy hơi mất mác, anh nói: "Thật ngại quá..."
Nghe không có một chút nào thật lòng cả, nhưng cô vẫn e thẹn nói với anh, "Không sao."
"Thật sự là không sao?" Anh hỏi.
Cô không biết cái anh đang nói đến là chạm vào ngực cô không sao, hay là đối với việc anh không cẩn thận chạm vào không thèm để ý.
Chẳng qua cô vẫn ngây ngốc gật đầu, lỗ tai rất nóng, cực kì nóng, cô không kiêng nể gì nhìn vào ngực của chính mình, cô lại cảm thấy thật may mắn khi bản thân có vốn tài sản đáng tự hào như này.
Tưởng Văn Văn vỗ vai của cô, đánh gãy suy nghĩ nãy giờ, bộ dạng nhìn thấu nói với cô:
"Tớ đã nói rồi, chắc chắn Lạc Khưu thích cậu!"
Giản Mạt không nói gì thêm, nhưng mà đuôi lông mày lại ngậm ý cười.
Tưởng Văn Văn nhìn khuôn mặt thanh thuần của cô ta sa vào tình yêu, cầm cái bút trên tay đâm thật sâu vào vào vở bài tập.
Đến lúc giữa trưa, hệ thống hôm qua cảnh báo đến giờ cũng chưa từng xuất hiện, cuối cùng Đồng Nhan mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi ăn cơm trưa với Tô Khả Khả xong, hai người đi đến siêu thị nhỏ cạnh trường mua sữa AD canxi, đây là loại mà cả hai cô đều rất thích uống.
Trong siêu thị này có khá nhiều người, cô để cho Tô Khả Khả đứng xếp hàng trước, còn mình thì đi đến ngăn tủ bên kia lấy sữa.
Ngay lúc cô cầm hai bình quay về thì Tô Khả Khả lại kéo cô lại, nháy mắt với cô, "Thật sự chó má, không muốn nhìn thấy ai cả, nhưng cứ hết lần này đến lần khác chạm phải người ta!"
Cô ấy đang nói Lạc Khưu và Giản Mạt đang ở phía trước xếp hàng, mặc dù trước mặt còn rất nhiều người, nhưng giá trị nhan sắc của hai người kia quá cao, cứ thế mà biến toàn bộ người xung quanh trở thành phông