Chỉ Cần Cái Gật Đầu

Chương 14


trước sau

[ Past 2 ]
Bạn mới …
Kẻ thù mới …
Tình địch mới …
________
-Xin chào hai bạn , mình tên là Thủy Băng !!
CẠCH …
Nó vừa mới nghe cái tên Thủy Băng thì trong lòng bỗng có cảm giác bồn chồn , lo lắng sao ấy . Nó luống cuống giống hắn làm sao rơi cả đôi đũa xuống đất . Ba tên Tam Hoàng và nhỏ Tú Anh quay qua nhìn nó . Thủy Băng cũng nhìn nó với ánh mắt ngạc nhiên pha lẫn một chút thích thú . Bỗng nhiên Thủy Băng chạy lại bên cạnh nó rồi lấy hai tay nhéo má nó , Thủy Băng cười tít mắt lại :
-Bạn tên gì vậy ?! Nhìn bạn dễ thương quá à !! Bạn xinh quá đi mất !!
-Ao … ao … Đau quá … Nhè nhẹ thôi bạn gì gì ơi !! Xệ má tôi bây giờ - Nó rên rỉ vì đau .
Cả bọn nhìn nó với ánh mắt “ xót xa “ . Hắn chạy lại chỗ Thủy Băng , cầm tay con bé rồi dẫn đi , 4 đứa còn lại nhìn với ánh kinh ngạc . Kiệt và Hoàng Anh lầm bầm trong miệng :
-Chắc chiến tranh thế giới thứ ba xảy ra mất thôi . Thủy Băng về , đại họa đến rồi . Haizz …
-Này , hai tên kia . Có chuyện gì vậy ?! Cô gái ấy là ai ?! Nhóm Tam Hoàng các người biết cô ấy phải không ?! …
Nó hỏi dồn dập Kiệt và Hoàng Anh . Tú Anh nãy giờ cũng rất thắc mắc nên con bé quay qua Hoàng Anh :
-Nè , có phải cô gái ấy có quan hệ gì với Quân không ?!
-Ơ … ơ … sao cậu biết ?! – Kiệt và Hoàng Anh đồng thanh
-Vậy là các cậu biết , nói cho bọn tôi nghe đi mà – Nó nài nỉ 2 tên đó .
-Haizz … thôi được rồi
Hai tên kia sau một hồi đắn đo liền kéo nó và Tú Anh đi ra một chỗ khuất . Sau đó 2 tên “ nguời vượn “ ấy bắt đầu kể cho 2 đứa nó nghe chuyện gì đã xảy . Tại sao hắn lại lạnh lùng ?! Tại sao hắn cứ cặp hết cô gái này đến cô gái khác ?! … Mọi chuyện nó đã hiểu . Nó cũng đã biết tại sao trong tất cả số điện thoại trong phần danh bạ của hắn chỉ có tưng ấy người và chỉ có một mình cái tên “ Thủy Băng “ là con gái rồi . Thì ra Thủy Băng là người này và cô gái này là tất cả của hắn . ĐÚNG KHÔNG ?!
-Haizz ….
Nó khẽ thở dài rồi bước đi . Trong đầu nó hiện đang có những suy nghĩ mông lung , nó chả biết nó đang nghĩ về ai và về cái gì nữa …
Ba tiết học kế tiếp là một cực hình đối với nó . Nó chỉ im lặng nhìn bọn bạn chơi đùa , chọc phá các giáo viên và mỉm cười – một nụ cười buồn thôi . Nhỏ Tú Anh thấy lạ lắm , nghĩ thầm :
“ Cái con này hôm nay sao thế , tự dưng cái mặt cứ thuỗm ra ?! “
Nghĩ một hồi , Tú Anh lấy bút viết viết gì gì đó vào một tờ giấy rồi ném qua cho nó . Tờ giấy bay vèo vèo rồi đáp xuống trước mặt nó . Nó ngó quanh lớp với cái mặt đờ đẫn rồi từ từ mở tờ giấy ra . Nó nhìn lướt qua tờ giấy :
[ Con hâm , mày sao thế ?! ]
Nó khẽ cười vì dòng chữ trong tờ giấy , đúng nét chữ con Tú Anh . Cái chữ xiêu xiêu vẹo vẹo nhưng cực kì bay bướm này chỉ có nó thôi . Nó bấm bút rồi viết lại :
[ Tao đang yêu mày ạ :”) ]

Nó cười khì khì ném thư lại . Con Tú Anh đọc xong hết cả hồn :
[ Thề đi ! Tao tưởng là mày “ chung thủy ” với thằng cha Quân lắm chứ ]
[ Hè hè , đùa thôi , làm gì có chuyện tao lại bỏ bạn Quân “ đẹp zai ” chứ ]
[ Thế sao mày ngồi suy tư thế hả ? ]
[ Buồn ]
[ Why ?! ]
[ Thì người iêu của “ tên đó ” quay về rồi mà !! Tao hết cơ hội rồi . Hix >. Cứ thế hai đứa nó viết thư qua lại cho nhau đến ra về cũng chưa hết chuyện . Nó thích nói chuyện với Tú Anh lắm . Mặc dù con bé Tú Anh quậy chả thua gì nó nhưng được cái là con bé rất tâm lí , nói gì cũng đúng và rất hiểu chuyện nên nó và bạn bè trong lớp đều gọi con bé Tú Anh là “Quân sư tâm lí ” ( giống tên Hoàng Anh nhể , thằng Hoàng Anh là quân sư quạt mo trong nhóm Tam Hoàng mà :X ) .
Không biết trong tờ giấy , hai đứa nó nói chuyện gì mà sao bây giờ ra về , nó đi thẳng không chờ hắn như mấy tuần trước nữa . Hắn chạy ra cổng thì chả thấy nó đâu . Ngó tới ngó lui cũng chả thấy , hắn bực mình :
“ Con nhỏ này lặn đâu rồi nhể ?! Bình thường vẫn thấy chờ ở đây sao tự nhiên … “
Hắn vẫn chưa kịp nghĩ xong thì bỗng có tiếng nói từ đằng sau :
-Anh đang nghĩ gì vậy ?! Không về hả ?!
Thủy Băng lù lù đứng sau hắn hỏi làm hắn đứng cả tim :
-Ối mẹ ơi , em làm anh giật cả mình !! Sao em chưa về ?!
-Em chờ anh về chung mà . Bộ anh đang chờ ai hả ?! – Thủy Băng ngó quanh như đang tìm kiếm .
-Hả … ờ .. ờ đâu có … anh đang … ờ anh … đang chờ … à đúng rồi … chờ em đấy mà – Hắn đang bối rối không biết phải trả lời Thủy Băng thế nào thì tự nhiên cái đầu hắn nảy ra câu trả lời đó . VÀ . hắn như muốn hét lên vì mình quá thông minh …
-Ơ … Chờ em á ?! – Thủy Băng thắc mắc
-Ừ .. chứ chờ ai nữa ?! Đi về nhà anh chơi nha !! – hắn đề nghị nhưng trong lòng không muốn lắm . CHẲNG HIỂU TẠI SAO ?!
Hắn và Thủy Băng đi trên đường mà chả nói với nhau câu nào . Hắn đang suy nghĩ rất nhiều về cuộc đối thoại hồi chiều giữa hắn và Thủy Băng :
______
-Sao em lại ở đây ?! Không phải em đã bỏ anh rồi sao , sao giờ lại quay lại ?! Lại vào đúng trường anh đang học nữa chứ ?!
Hắn tức giận , lời lẽ có vẻ cay nghiến lắm . Thủy Băng khẽ cúi đầu xuống , cô ấy ân hận lắm . Bỏ đi chỉ là một sự lựa chọn – một sự bắt buộc thôi chứ thực lòng cô ấy còn thích hắn , thích lắm .
-Em biết ... có giải thích anh cũng sẽ không tin đâu !! Nhưng em thật sự …. Lúc đó .. em … không còn cách nào khác … em phải đi theo anh ấy . Anh ấy hứa sẽ bảo vệ em , sẽ bảo trợ cho em nên …
-Vậy còn anh ?! Em không tin anh sẽ bảo vệ cho em được sao ?!
-Em … tin … nhưng … đó là do hoàn cảnh …
-Em đừng có đổ thừa cho hoàn cảnh . Lúc bố mẹ em mất , không phải bố mẹ anh đã nói sẽ nhận nuôi em sao ?! Tại sao em lại bỏ đi … ?!

-Vì ba mẹ anh ấy nói sẽ mua lại công ty ba mẹ em . Họ sẽ tạo vốn và cứu lại công ty , nên em …mới … mới … - nói đến đây Thủy Băng bỗng òa lên khóc , cô ấy nói trong tiếng nấc – Hix … em không muốn rời xa anh .. nhưng họ đã có ý như thế .. hix … với lại nếu không nhờ họ thì mấy ngàn người trong công ty ba sẽ thất nghiệp …
Thủy Băng khóc làm tim hắn nhói đau . Cái cảm giác yêu thương ấy bỗng chốc lại trở về trong hắn . Hắn ôm chặt Thủy Băng và khẽ thì thầm vào tai cô :
-Em đừng khóc nữa … anh tin em mà !! Nhưng .. tại sao em lại quay về … ?!
-Bởi vì khi xa anh em mới cảm thấy em không chỉ thích anh như em vẫn tưởng . Em cứ nghĩ là ở một nơi mới em sẽ quên được anh nhưng không phải . Càng cố quên anh em lại càng yêu anh nhiều hơn . Một năm qua em đã cố hết sức rồi nhưng đêm nào em cũng chỉ mơ thấy anh . Và hôm đó , em đã quyết định nói rõ với Tuấn Nhật ( tên cái người bảo trợ nó ) . Và … anh ấy đã nói sẽ cố coi em là em gái và … anh

ấy sẽ ủng hộ em đến với anh . Nhưng .. em biết anh ấy buồn lắm … Em đã làm cho anh và Tuấn Nhật phải đau khổ . Em tệ lắm đúng không ?!
Nước mắt Thủy Băng lại một lần nữa tuôn trào . Hắn cũng chẳng biết nói gì thêm . Hắn chỉ biết ôm Thủy Băng và an ủi cô ấy . Sau đó hai người họ vào lớp . Thủy Băng có thành tích học tập cũng rất đáng nể nên đã được thầy hiệu trưởng giới thiệu vào lớp IQ – lớp của hắn . Khi Thủy Băng vừa vào lớp đã khiến cho bọn mọt sách – cái bọn lúc nào cũng coi sách , vở là mạng sống mình được một phen say như điếu đổ . Kiệt và Hoàng Anh chạy ra . Kiệt đưa tay ra :
- Không biết Quân và cậu đã nói chuyện gì nhưng cũng chào mừng bạn mới …
- Cảm ơn cậu
Kiệt và Thủy Băng bắt tay nhau … tự dưng làm cho hắn … ghen . Và lúc đó , hắn mới nhận thức được rằng : Hắn vẫn còn thích Thủy Băng lắm . Mặc dù đã có lúc hắn lỗi nhịp … vì nó …
*** Nhưng mà tình cảm của hắn đối với Thủy Băng liệu có còn như trước không ?! ***
- Nè – Thủy Băng kêu hắn khi hắn chả nói năng gì
- Hả … ờ … sao … ?! – hắn hoàng hồn
- Anh cứ như người mất hồn ấy . Anh đang nghĩ gì vậy ?!
- Ờ .. anh … đang nghĩ về chuyện hồi sáng …
- À … Thì ra thế . À mà đúng rồi , cái người mà cùng ngồi lúc ra chơi với anh ấy , có phải thích anh không ?! – Thủy Băng hỏi mà cứ như phát hiện ra chuyện động trời ấy
- Sax … gì chứ ?! Ai biết được … - Hắn trợn mắt
- Anh khỏi giấu , cái lúc em xưng tên ra tự dưng cô ấy rớt đũa xuống đất rồi tự nhiên nhìn anh có vẻ lo lắm . Mà đây là lần đầu trừ Thủy Băng này ra nhóm Tam Hoàng cùng ngồi ăn với con gái đấy . Mà lại là hai Girl mới kinh chứ . Ai vậy … ?! – Thủy Băng nheo mắt trông đểu cực kì
- Ax …. Thôi được rồi , tí vào nhà anh kể à nghe … - hắn chào thua
- Nhớ đấy …
_______
Hắn mở cửa vào nhà , nhìn quanh quất cũng chả thấy nó đâu . Hắn kêu Thủy Băng ngồi ghế chờ còn mình thì lên phòng thay đồ . Thay đồ xong hắn đi ngang qua phòng nó , thấy cửa mở hé nên hắn đẩy cửa vào . Vào trong thì thấy tắt đèn tối thui , cố mở mắt nhìn kĩ thì hắn thấy nó đang ngồi thu lu trong góc . Hắn khẽ chau mày rồi chạy lại chỗ nó :
- Cô sao vậy ?!
- Ơ … Cậu về rồi hả .. ?! – Nó giật mình vì tự nhiên thấy hắn đứng trước mặt nó . Nó vội quay mặt đi chùi chùi mấy giọt nước mắt (?) . Rồi nó nhe răng cười với hắn – Có sao đâu , tôi bình thường … Tại hôm nay bà cô cho lớp tôi một bài tập nói về … ờ … nói về …. A .. đúng rồi … nói về : Khi ngồi ở góc tối thì đầu tiên bạn sẽ cảm thấy thế nào ?!
CỐP …
Hắn kí vô đầu nó một kí … Đau điếng … Nó ôm đầu … mỏ chu ra … miệng chu chéo :
- Sao cậu kí đầu tôi ?! Biết đau không hả ?! Hix …

- Tại vì không chỉ cô chạm dây , lớp cô chạm dây mà ngay cả GV dạy lớp cô môn đó cũng đu dây điện nốt . GV gì mà cho học sinh cái đề bài nhảm chưa từng thấy – Hắn ngẫm nghĩ
- Thì tôi cũng thấy nhảm mà . Ê … mà sao cậu vô phòng tôi mà không gõ cửa hả ?! Lỡ tôi đang thay đồ thì làm thế nào ?! – Nó tức tối
- Thì nhìn luôn chứ sao … hí hí !!! – Mặt hắn dê khủng khiếp
- Ax … cái gì chứ … cậu đi ran gay cho tôi – Nó đá hắn
- Từ từ … con gái gì mà bạo lực … Thủy Băng đang ở dưới nhà , tôi muốn giới thiệu cô với cô ấy .. xuống nhanh … - Hắn xoa xoa cái lưng mới bị nó đá
- HẢ … Thủy Băng … ở đây … á ?! – Nó lắp ba lắp bắp ..
- Vâng !! Vì thế … CÔ XUỐNG LẸ CHO TÔI – Hắn hét lên rồi bỏ đi .
Hắn vừa đi ra khỏi phòng thì nó lập tức phóng vào WC ngay . Nó soi ngay vô gương :
- Mình thế nào nhỉ ?! Có ổn không ?! Trông cũng xinh ấy nhỉ … Haizz …
Nó tự xăm soi mình trong gương và bỗng thở dài …
“ Dù sao thì Thủy Băng cũng đã trở về … mình hết cơ hội rồi … Làm sao mà so được với Thủy Băng kia chứ … Haizz … “
Lại thở dài thêm một cái nữa rồi nó chải lại đầu , cột lại mái tóc , thay đồ ( nãy giờ vẫn mặc đồ học sinh …
Nó bước xuống lầu , tự nhiên nó cảm thấy không tự tin lắm .
- Chào bạn … - Thủy Băng vừa thấy nó liền chạy đến và béo má nó – Bạn dễ thương thế !! Yêu quá … Ơ mà … bạn ở chung nhà với … Jae Jin à ?! – Thủy Băng nheo nheo mắt lại , ngạc nhiên .
- Ơ … Jae Jin là ai ?! – Nó thắc mắc
- Là tôi !! Tên tiếng Hàn của tôi là Lee Jae Jin … Giới thiệu với Thủy Băng , cái con bé này là người làm nhà anh … Nó nói nhiều không chịu được …
BỐP …
- Á …. Cái con bé này – Hắn ôm chân nhảy vòng vòng vì bị nó dậm ột phát . Nó và Thủy Băng ôm bụng mà cười vì nhìn hắn như con choi choi
- Hì … bạn tên gì vậy … mình tên là Vũ Hoàng Thủy Băng … Tên tiếng Hàn mình là Kim Ga Eul … Lúc sáng mình gặp nhau rồi rồi ha … Hiện tại mình đang học ở lớp của Jae Jin … À quên Quân … Có gì bạn chiếu cố nhé …
- Ờ … Mình là Nguyễn Hoàng My . Giờ bạn đang học lớp IQ hả …. Vậy cái đó … bạn phải nhờ Quân giúp đỡ chứ - Nó nói , giọng buồn buồn .
- Mình thích bạn cơ . Hì hì – Thủy Băng cười . Nó công nhận Thủy Băng có nụ cười đẹp . Hỏi sao hắn không thích cơ chứ .
- Thôi , mình lên lầu , hai người nói chuyện tự nhiên
Nói xong nó chạy thẳng lên lầu , nó không muốn nhìn thấy cảnh hắn và Thủy Băng gần gũi hơn được nữa . Hắn và Thủy Băng chỉ biết nhìn nó chạy lên lầu mà chả hiểu gì cả .
----- ------
Không biết Thủy Băng và hắn nói với nhau cái gì mà hai người ngồi cười vui lắm . Nó khẽ nhìn lén trên lầu rồi thở hắt ra một cái . Hắn có bao giờ cười với nó thế đâu , hai đứa đụng mặt nhau là cãi nhau ầm ầm . cười nổi gì . Nó lại thở dài thêm một cái nữa rồi lại lẳng lặng vào phòng . Nó có biết đầu hắn cũng có cười mỗi khi đi với nó ấy chứ . Chẳng qua nó không thấy mà thôi …
♥ 9.30 pm ~
KÉT …
Hắn đóng cửa cho Thủy Băng rồi đi vào nhà . Nó đang dọn đẹp lại cái bàn phòng khách . Thấy thế hắn lại gần nó rồi hỏi :
- Ầy , cô thấy Thủy Băng thế nào ?!
- Xinh , dễ thương , hiền , hơi phá cách , tính tình hơi ương , khá dịu dàng . Không biết tại sao lại thích cậu – Nó trả lời bằng một giọng khó chịu .

- Ya` , cái con bé này . Sao Thủy Băng lại không thích tôi chứ ?! Tôi đẹp trai , manly , lại galang thế này – Hắn ngông mặt tự hào ( , ọc , xin người )
- Đúng rồi , chỉ phải tội tính tình như cá ươn , suốt ngày cãi nhau với một bạn gái rất xinh ( ọc , lại thêm một người nữa ) , lại hay đu cột điện nữa chứ . À quên , thêm cái tội tự tin thái quá nữa .
- Cô … Dẹp cô đi … hừ - Hắn tức mình , cái họng đơ ra không nói được gì
- Ê này , sao Thủy Băng không gọi cậu bằng tên Việt mà lại gọi bằng tên Hàn ?! – Nó hỏi
- À , Thủy Băng kêu xưng hô vậy cho nó thân mật . Lúc du học ở Hàn cô ấy gọi tôi bằng tên Việt vì bọn Hàn toàn gọi tôi bằng JeaJin . Còn về Việt Nam thì cô ấy gọi tôi bằng Tên Hàn vì ở đây bọn nó gọi tôi bằng Quân . Nói chung là cho nó khác người ấy mà .
- À … ra thế … nhưng tôi tưởng cậu ở Mỹ cơ mà – Nó hỏi , giọng buồn buồn
- À , tôi sinh ra ở Việt Nam . Lúc 3 tuổi thì qua Mỹ . Lúc bắt đầu học lớp 9 thì tôi và Thủy Băng qua Hàn du học . Thế thôi . – Hắn giải thích
- Thế sao Thủy Băng không gọi cậu bằng tên Tiếng Anh .
- Ai biết . Thôi , dừng chuyện tôi lại đi , còn cô thì sao
- Sao là sao ?! – Nó thắc mắc
- Thì cô có tên Hàn hay Tiếng Anh nào không ?! Bố mẹ cô cũng là dân kinh doanh có tiếng ở Việt Nam , chả lẽ cô không có ?!
- Ơ … tôi không có , tôi chỉ đi du lịch ở nước ngoài mấy tuần rồi về thôi chứ không có ở đó từ bé nên không có tên nước khác – Nó nói mà giọng nó như muốn khóc ấy , nhắc đến bố mẹ nó thì nó lại như vậy .
- Ơ … tôi xin lỗi ( hắn biết xin lỗi ư :O ) , tôi không cố ý – Hắn rối lên khi thấy nó sắp khóc .
- Hix ….. huuuuuu …. – Nước mắt nó bắt đầu rơi . Hắn càng ngày càng rối chả biết phải làm thế nào . Thấy nó khóc , tim hắn tự dưng đau lắm . Chả biết làm gì hắn nắm đại lấy tay nó rồi kéo nó đi .
-Ơ … - Nó ngạc nhiên lắm vì lần này hắn không nắm cổ tay nó rồi bạo lực kéo đi như bình thường mà nắm lấy bàn tay nó , nhẹ nhàng mà kéo đi . Nó chỉ biết đi theo hắn thôi .
Hắn dẫn nó ra sau vườn rồi thả tay nó ra . Nhẹ nhàng kéo nó ngồi xuống . Hắn lấy tay nhè nhẹ lau những giọt nước mắt của nó :
-Xin lỗi . Cô đừng khóc nữa mà . Tôi đâu có cố ý . Cô làm vậy tôi khó xử lắm .
-Tôi xin lỗi , tôi không muốn làm cậu khó xư đâu . Nhưng … hix … Tôi … tôi nhớ bố mẹ tôi lắm … huhu – Nó òa khóc nức nở .
Hắn thật chả biết làm thế nào . Tự nhiên hắn kéo nó lại và ôm chặt nó . Hắn … làm nó hoảng thế cơ chứ . Nó lắp bắp :
-Cậu buông tôi ra … sao tự nhiên …. lại thế này … ?!
-Ai kêu tôi làm cô khóc làm gì ?! Cô không khóc nữa thì tôi sẽ buông cô ra .
-Ừ … thì … buông ra đi … tôi không khóc nữa . Thề đấy .
-Rồi… OK … - Hắn buông nó ra , lòng mừng thầm vì nó không khóc nữa . Nó ( giả bộ ) cau có :
-Đồ lợi dụng
-Ừ đấy !! Ai kêu có con nhỏ nào đó mít ướt làm gì ?!
-Tại ai ?! – Nó điên tiết .
-Tại cậu !!
-CÁI GÌ ?! Nói lại coi …!!
Cứ thế , cứ hai tiếng cãi nhau chí chóe vang lên . Cái khu vườn yên lặng là thế bỗng chốc ồn ào chỉ vì giọng hai đứa nó – Hai cái giọng tàn phá muôn loài… ÔI CÁI CUỘC ĐỜI NÀY !!!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện