Thấy có người lạ người phụ nữ kéo hai đứa cháu mình ra phía sau
" Không sao đâu cậu ta không có ý xấu, lửa là của cậu ấy đấy.." Ông thấy phản ứng của vợ mình nên trấn an bà
Cả nhà ngồi xuống cô gái nhìn thấy nồi mì bắt đầu chanh chua.
" Lại mì nữa hả ..
? Chúng ta ăn gần cả tháng rồi đó.."
" Chị không ăn thì nhịn, đừng có mà dở thói đại tiểu thư.
Ông bà ăn được thì chị cũng đừng có mà đòi hỏi.." Lúc bình thường cậu còn không thèm để ý giờ có người lạ mà chị ta còn không biết nặng nhẹ.
" Không ăn thì không ăn ai hiếm lạ.." Cô gái nói xong đi lên xe.
Từ Anh nhíu mày nhìn theo cô gái kia.
" Để anh chê cười rồi....." Cậu ngượng ngùng.
" Ngại quá! Đã làm phiền cậu rồi.." Người phụ nữ nói
" Không phiền mọi người cứ tự nhiên.." Nói rồi Cậu đứng dậy đi ra phía sau lấy từ không gian một ít khoai lang rồi quay lại bỏ vào trong lửa.
Ba người một nhà ngồi ăn mì cũng không lên tiếng.
" Cậu gác cho chúng Tôi à..?" Bạch Sa bước đến
" Ổn hết chứ..?" Có người lạ cậu cũng không tiện nói nhiều
" Ổn hết...!Ổn hết....." Bạch Cúc cười không thấy mắt
" Ăn chút gì không? Mì gói? Ở đây có khoai lang nướng này....." Từ Anh chỉ vào đống lửa
" Uk ăn khoai đi....!Giờ Tôi ăn gì cũng cảm thấy ngon hết...." Hắc....!Hắc.....!Bạch Phi cười khoái trá.
" Cậu lên xe ngủ với lão đại đi.
Hôm nay Cậu cũng bị thương mà chúng Tôi gác cho." Bạch Thần lo lắng cho Từ Anh
" Không sao...!Tôi không sao chúng ta ngồi đây đi.." Cái gì là ngủ với lão đại, cậu không muốn ở riêng với anh đâu.
Bên kia ăn mì xong cũng nhanh chóng tìm một chỗ rồi nghĩ ngơi.
"Thơm quá.....!" Bạch Sa hít một hơi
" Các người ăn gì đó...!" Một giọng nói không được thân thiện vang lên
Năm người nhìn lại là một cô gái mặc một thân váy hoa nhỏ li ti dài tận gót chân, khoát áo lông nhìn rất ấm áp.
Nếu là bình thường có thể xem là một tiểu thư khuê các, nhưng trong hoàn cảnh này nhìn không vừa mắt cho lắm.
Năm người nhìn nhau rồi tiếp tục ăn khoai của mình không quan tâm đến cô ta
Bị lơ đi cô gái bực bội bước tới...
" Tôi có tiền bán khoai đó cho Tôi đi.."
Thấy không ai để ý đến lời nói của mình cô ta bực mình đá cây củi dưới chân làm cho lửa than bay tung tóe
Bịch.....!Từ Anh một đòn đẩy ngã cô ta
" Cậu dám đánh Tôi...." Cô ta thét lên
Người đàn ông kia tỉnh dậy chạy tới đỡ cháu gái mình dậy rồi nhìn sang.
" Các người.....".
" Muốn ăn thì tự thân mà kiếm, nếu cô còn ồn ào tang thi đến đây Tôi không ngại ném cô vào đó đâu....!" Từ Anh lạnh lẽo chỉ mặt cô ta
" Xin lỗi đã làm phiền mọi người chúng tôi sẽ về chỗ của mình.." Nói rồi ông kéo cháu gái mình về chỗ
" Chị bớt gây chuyện được không? Chúng ta bây giờ là đang đi tìm chỗ để xin nương tựa chứ không phải là đi nghỉ dưỡng.
Chúng ta không cần chị giúp đỡ nhưng làm ơn chị đừng đem rắc rối về được không? Từ lúc mạt thế đến chị đã gây ra bao nhiêu phiền phức rồi hả? Không phải cứ có tiền là muốn làm gì cũng được đâu.." Cậu thanh niên tức giận
" Tại họ không biết điều tôi mua chứ đâu có xin.." Cô gái cũng không nhường nhịn.
" Có chuyện gì xảy ra vậy..?" Thiên Tuấn bước xuống xe
" Cô nói ai không biết điều..?" Từ Anh thấy anh bị làm ồn đứng dậy bước đến nhìn chằm chằm lạnh lẽo hỏi
Cô gái thấy Thiên Tuấn bước ra sau say mê nhìn, lúc nãy cô nghe họ gọi Lão Đại cứ tưởng là một tên giang hồ đáng sợ không ngờ Anh lại trẻ và đẹp trai đến thế.
Nên dịu dàng nói..
" Tôi ....!Tôi....muốn mua một ít khoai của bọn họ, nhưng cậu ta không bán còn xô ngã tôi.
Chúng Tôi chỉ là người già, phụ nữ trẻ nhỏ thôi mà.."
Haizz......Bốn người Bạch Cúc không tin được lắc đầu thở một cái rồi ăn uống tiếp.
" Cô không muốn nghĩ ngơi đúng không vậy đứng đây tới sáng đi.." Từ Anh nói xong phóng một vòng tròn Băng cao nữa người xoay quanh Cô ta.
Cậu đã nói rồi sẽ không để Anh có chuyện gì dù là làm phiền đến giấc ngủ của Anh
Mọi người đều sợ hết hồn
" Anh lên xe đi chút chuyện nhỏ thôi Tôi xử lý được.." Cậu nói với anh rồi bước tới đống lửa ngồi
Bên kia ba người sợ ngây người, năng lực như thế cũng quá khủng bố rồi.
" Xin lỗi....!Cậu...!Cậu tha cho cháu gái tôi đi, nó trẻ người non dạ....! Chúng tôi sẽ đi ngay lập tức...!" Người phụ nữ kia bước tới run rẩy nói.
" Không sao cả các người cứ ngủ đi tới sáng băng tang là đi được..
Tôi không hẹp hòi với các người.."
" Ông Bà về ngủ đi, cho chị ta một bài học sau này đừng giở thói đại tiểu thư.
Họ như thế là đã hiền lắm rồi.."
Cậu thanh niên bước lên dìu bà mình về xe rồi đưa cho cô gái cái áo ấm..
" Tôi đã nói chị nên an phận, biết điều mà chị không nghe giờ thì chịu đi.." Nói rồi cũng lên xe
Cô gái chỉ dám dùng ánh mắt long lanh nhìn Thiên Tuấn hy vọng Anh sinh lòng thương xót mà tha cho.
Nhưng cô không ngờ anh chẳng thèm liếc mắt một cái đã trở về xe.
" Bốn người cũng lên xe đi Tôi đã ngủ đủ rồi...." Cậu nhìn bốn người có vẻ mệt mỏi
" Uk..
Có gì thì gọi chúng tôi....!" Có lẽ lúc trước họ sẽ không an tâm, nhưng hôm nay đã thấy thực lực của Từ Anh nên cũng