Lúc này đây Từ Anh thì suy nghĩ làm cách nào để thu gom được thật nhiều vật tư.
Tránh được đụng độ với người khác và tang thi.
Thiên Tuấn thì vô cùng tức giận nhưng đây chỉ là suy đoán nên không thể vội vàng kết luận.
Hai người có hai tâm trạng khác nhau nhưng đều vì suy nghĩ trong đầu mà mất ngủ.
Mới gần 5 giờ sáng hai nhóm đều tĩnh dậy ăn uống chuẩn bị lên đường.
Trên xe Bạch Ngôn và Từ Anh đều cảm thấy được Thiên Tuấn tâm trạng không tốt, cả hai nghĩ có lẽ đêm qua có người lạ nên lão đại cảnh giác không ngủ ngon.
Cả hai đồng thời im lặng
Tới được bến cảng đã có không ít người, ai cũng có sẵn mục tiêu của mình mà tiến lên.
Nhóm Từ Anh cũng vậy.
Thiên Tuấn nhìn ở phía bến tàu có gần trăm chiếc nếu đi từng cái thì mất thời gian quá, anh nhớ tới đặc điểm và vị trí mấy kiện hàng trên bờ liền quan sát một lượt qua hết toàn bộ số tàu.
Lại thấy được có khá nhiều tàu màu xanh lam, nhưng có màu vàng đan xen chỉ có năm tàu nằm khá gần nhau lại đậu trong khu vực bảo trì
" Đến đó xem trước đi.."Thiên Tuấn và Từ Anh cùng lúc lên tiếng.
" Có khả năng là một trong số đó.." Cả hai lần nữa đồng thanh
" Đi/ uh....." Rồi cả hai nhanh chóng tiến lên
Mọi người lại tiến về khu vực tàu vào và tàu ra lại thấy có hai người đi qua khu vực bảo trì cũng không có ý nhắc nhở, ít đi một người là bản thân có thêm được một phần, nên không ai dại gì mà làm điều đó.
Đúng như hai người suy nghĩ con tàu kia là một trong số đó, nó lại được đậu khuất phía sau, không một ai có thể nghĩ trên đây lại có hàng hóa cả.
" Có thể đánh lạc hướng bọn họ không..?" Từ Anh đi một vòng trên tàu rồi tìm anh
"Sao vậy..?" Thiên Tuấn nhìn xung quanh hỏi
" Xe thì không vấn đề nhưng nhiên liệu thì không ổn.
Nó được chứa trong khoang, đây có thể là hàng nhập lậu đi nên không có bình chứa gì hết.
Chỉ có thể thu cả con tàu thôi.." Từ Anh giải thích
" Cần bao lâu..?" Anh nhìn một lượt bên kia rồi hỏi
" Một phút ..
Chỉ cần bọn họ đồng loạt quay đi hướng bên kia là được.."
" Được.....!Cậu cẩn thận.." Thiên Tuấn gật đầu căn dặn rồi bước lên bờ.
Năm phút sau.....bùm.....!bên phía đối diện bỗng dưng phát một tiếng nổ rất lớn.
Mọi người hốt hoảng nhìn sang, chỉ chờ có vậy Từ Anh đứng ở một con tàu bên cạnh nhanh chóng thu cả con tàu kia vào không gian.
Sau đó té xuống hôn mê.
Mọi người thấy nổ xong thì không có việc gì nữa nên cũng nhanh chóng thu gom vật tư, cũng không ai chú ý ở khu vực bảo trì bị mất đi một con tàu.
Thiên Tuấn chạy ra, lúc nãy anh đã chạy đến phía đối diện để bỏ một trái lựu đạn nhỏ, vật này không có nhiều, lại có thể công phá diện tích lớn nên chưa bao giờ đem ra sử dụng.
Đứng chờ một lúc lâu vẫn chưa thấy Từ Anh đi lên, anh lần nữa chạy xuống tàu.
Đến nơi Thiên Tuấn thấy Từ Anh ngất xỉu.
" Từ Anh....!Từ Anh...!...!Cậu sao thế..?" Thiên Tuấn gọi mấy tiếng không thấy phản ứng, anh nhìn qua một lượt trên người cậu lại không có vết thương.
Từ Anh từ từ mở mắt ra nhìn thấy anh liền mỉm cười.
Thiên Tuấn thấy nụ cười nên nhớ đến Thiên Hạo liền thấy nó thật sự giống nhau khiến tâm anh lạnh đi mấy phần, nhưng không phải lúc để nói chuyện đó.
Anh nhanh chóng dìu cậu đứng dậy.
Từ Anh sau khi đứng dậy liền rời khỏi anh ngay tức khắc, lúc nãy tuy anh đã nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, nhưng cậu luôn chú ý nên đã nhận ra sự chán ghét trong đó.
Cả hai im lặng mà đi lên, Thiên Tuấn thả chậm bước chân.
Cả hai tránh né mọi người nhanh chóng tiến về bãi phế thải, mọi người cũng không ai có thiện ý chỉ đường.
Đến nơi liền thấy được năm người kia
" Cậu sao vậy..?" Thấy Từ Anh có vẻ không ổn, Bạch Mai liền hỏi, mấy người kia cũng nhìn sang
Thiên Tuấn đều nhìn trong mắt nhưng không lên tiếng.
" Tôi không sao...!Tìm hết chưa..?" Từ Anh lắc đầu nhìn một lượt rồi hỏi
" Chưa còn mười kiện nữa.." Bạch Ngôn lắc đầu
" Vậy các người tìm đi cho tôi nữa giờ.
Tôi muốn vào trong.." Nghe vậy cậu quay sang nói nhỏ với Thiên Tuấn
" Được....Tôi gác cho cậu.."cThiên Tuấn biết là cậu muốn tiến vào không gian nên gật đầu
" Các người đi tìm tiếp đi, chúng tôi sẽ xử lý bên đây.." Anh ra lệnh cho mọi người
" Rõ lão đại...." Năm người nhanh chóng rời đi, tuy có người chú ý họ nhưng cả cái bến cảng như thế muốn một mình chiếm hết cũng không được nên ai cũng tranh thủ gom vật tư mình cần.
Mọi người đã đi Thiên Tuấn đứng che khuất Từ Anh đi.
Thoáng qua một cái là xong
Thật ra Từ Anh đã ở bên trong rất lâu.
Cậu hiện tại chỉ mới cuối cấp 3 mà con tàu kia quá lớn.
Lúc nãy cậu lừa anh đi để CẮN tinh thạch thử cưỡng chế dị năng cùng với tinh thần lực để mang cả con tàu vào.
Khi về cậu chỉ có thể lần lượt mang ra là được.
Nhưng không ngờ trực tiếp ăn tinh thạch lại bị ảnh hưởng đến thế.
Cả người cậu lúc này như cái bong bóng đang cực độ căng cứng, có thể phát nổ ngay lập tức.
Cậu không thể chịu được nữa đành phải vào không gian.
Đây