Sau khi chạy ra khỏi vùng ngoại ô thành phố, Thiên Hạo đột nhiên dừng xe hai tay nắm chặt lấy vô lăng, cậu đã suy nghĩ rất lâu điều này trong lòng nhưng chưa bao giờ nói ra, vì cậu sợ mọi người sẽ cho cậu là bị điên, bị biếи ŧɦái.
Thiên Tuấn thấy xe đột nhiên dừng lại nhìn vẻ mặt căng thẳng của em trai tưởng đã có chuyện gì xảy ra nên cất giọng hỏi
"Em sao thế...?"
"Không khỏe ở đâu à..?
"Có cần nghĩ ngơi không..?"
Cậu không biết trả lời anh như thế nào.
Có nên nói ra không.
Và anh có xem mình là bệnh hoạn biếи ŧɦái không.
Nhìn anh thật lâu như hạ quyết tâm mới đáp lại
"Anh có dự định sẽ đón bạn gái đến ở cùng chúng ta không..."
Thiên Tuấn bật cười trước câu hỏi của em trai.
Trước giờ tuy cả ba anh em đều yêu thương chăm lo cho nhau, nhưng những vấn đề cá nhân như sở thích và tình cảm thì đều là tự do riêng nên ngay cả Bạch cha cũng chưa từng hỏi cả ba anh em, nhưng hôm nay em trai lại hỏi làm Thiên Tuấn khá bất ngờ.
Anh sờ đầu cậu trả lời
"Anh không có bạn gái ! Anh cũng chưa có ý định tìm bạn gái...!"
"Thiên Hạo có người mình thích à..? Muốn đón cô ấy đến ở cùng chúng ta sao...?"
"Anh thật chưa có bạn gái..?" Cậu ngạc nhiên hỏi lại ngay lập tức.
Haha...haha....!__ Thiên Tuấn nhìn vẻ kích động của em trai mà cười to.
"Bất ngờ lắm sao..? Sao..? Người em thích ở đâu..? Chúng ta đi đón cô ấy...!"
Trong lòng cậu giờ quá phấn khích.
Anh không có bạn gái, anh không có bạn gái…..
Nhìn vẻ mặt vui mừng của Thiên Hạo, Thiên Tuấn ngỡ là em trai vui mừng vì được đón người yêu đến ở cùng.
Anh mỉm cười vuốt tóc cậu.
"Đi chúng ta đi đón cô ây...!" Anh nói
Sau khi kích động đi qua Thiên Hạo mới phản ứng lại những gì anh trai nói cậu vội vàng trả lời.
"Không ! Không ! không có ! em không có người yêu...! Em……Em.…"
Thấy cậu nói năng lộn xộn Thiên Tuấn phì cười, anh nghĩ sao em trai anh đáng yêu thế chứ
"Thế sao