Gần đến kỳ nghỉ, thức khuya vẽ đồ án là cuộc sống thường ngày của khoa Kiến trúc, ký túc xá của Chu Phù cũng không ngoại lệ.
Mấy người túc trực bên máy tính, trong không gian chật chội, tiếng chuột và bàn phím vang lên thâu đêm suốt sáng.
Bảy giờ hơn, bạn cùng phòng dựa vào lưng ghế, nhắm mắt vặn cổ mấy cái, sau đó bắt đầu lục tung lên: “Tớ không làm nổi nữa, úp bát mì ăn trước đã rồi tính.”
Chu Phù nghe tiếng quay đầu nhìn sang, bất giác ngáp một cái, mặt mũi lập tức nhuốm vẻ mệt mỏi.
Chưa được một lúc, bạn cùng phòng đã bưng ly mì nóng hổi đi đến bên cạnh cô, huých cánh tay vào vai cô, nhỏ giọng hỏi: “Cậu đói bụng không, ăn một miếng đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tớ không sao.” Cô ấn tay trái lên phím tắt để lưu theo thói quen, ngẩng đầu mỉm cười yếu ớt với cô ấy: “Cậu ăn đi, tớ sắp xong rồi. Lát nữa đến căn tin mua tạm thứ gì ăn là được. Cậu đấy, sắp xong chưa? Tớ thấy cậu cũng đã nhịn cả đêm rồi.”
“Đừng nói nữa, hôm qua trước khi tan việc, công ty thực tập hướng dẫn tớ đã phát cho tớ một đống bản vẽ mặt bằng, bảo tớ vẽ hết toàn bộ chi tiết cầu thang. Kêu sáng nay cần luôn hai mươi ba cái, đúng là không phải người.”
Đến năm thứ năm của ngành Kiến trúc, nhà trường không còn sắp xếp chương trình học, thay vào đó sẽ dành một năm để thực tập. Đa số sinh viên đều sẽ vào làm trước kỳ nghỉ hè năm tư đại học.
“Bản vẽ chi tiết cầu thang?”
“Ừ, thực tập chẳng phải là làm cu li giá rẻ sao?” Bạn cùng phòng cúi đầu ăn một miếng mì tôm, sau đó tiếp tục nói: “Sao có thể cho chúng ta chạm vào bản thiết kế chính thức chứ, toàn là sắp xếp cho vẽ chi tiết ống lõi cầu thang.”
Cô gái uống xong ngụm nước súp cuối cùng: “Được rồi, không nói chuyện này
nữa. Đúng rồi, cậu vẫn chưa bắt đầu thực tập à? Sao cũng nhịn theo?”
“Tớ muốn chuẩn bị hồ sơ năng lực tốt một chút. Hôm nay tớ có phỏng vấn, hơi hồi hộp, dù sao cũng không ngủ được.”
Bạn cùng phòng liếc nhìn màn hình máy tính của cô: “Sao tất cả đều là kiến trúc cổ đại?”
Chu Phù điềm đạm nói: “Công ty mà tớ muốn đến phỏng vấn, phương hướng chính của họ là cải tạo và làm mới các công trình cổ đại.”
Bạn cùng phòng lập tức hiểu ra: “Cậu muốn đến Xây dựng Phù Trầm?”
Chu Phù chần chừ gật đầu.
“Bậc cửa Phù Trầm quá cao. Lúc trước tớ có ném CV, nhưng HR* của người ta hoàn toàn không để ý tới, ngay cả cơ hội phỏng vấn cũng không có.” Cô ấy cảm thán một câu, sau đó lại vỗ nhẹ lên vai Chu Phù: “Có thể vào được công ty đó là tốt nhất. Tớ nghe nói người đứng đầu Xây dựng Phù Trầm là đàn anh trước chúng ta hai khóa, chính là người mà chủ nhiệm khoa vào lớp nào cũng khen ấy. Nghe nói đại thần này không chỉ có trình độ chuyên nghiệp đánh bại người phàm, mà còn là một anh chàng siêu cấp đẹp trai.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
(*) HR là bộ phận quản lý hoạt động tuyển dụng trong công ty.
Chu Phù khẽ cụp mi, cô nhìn chằm chằm vào cái nút gỗ mang theo dấu vết năm tháng trong tay đến xuất thần, dường như suy nghĩ đã trôi về một nơi khác.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Xây dựng Phù Trầm.
Là do một tay Trần Kỵ sáng lập từ lúc còn đi học. Gần hai năm qua, nó đã phát triển mạnh mẽ trong ngành.
Vốn dĩ cô… cũng không có can đảm đến gần thế giới của anh một lần nữa.
Nhưng cô bất ngờ nhận được lời mời phỏng vấn do HR của Phù Trầm chủ động gửi tới trên phần mềm tuyển dụng.
Do dự hồi lâu, cuối cùng cô cũng không nhịn được.
Điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên.
Ánh mắt hai người đều bị hấp dẫn.
Cuộc gọi hiển thị…
Thím.
Hiếm khi vẻ mặt Chu Phù tỏ ra khó chịu, cô nhíu mày.
Một lúc lâu sau, bên kia mất kiên nhẫn cúp máy trước.
Ngay sau đó màn hình lại sáng lên lần nữa, lúc này là hai tin nhắn đến.
Không cần nhìn cũng biết là tìm cô vì chuyện gì.
“Lại chuẩn bị bảo cậu đi xem mắt à?”
Chu Phù mặt không cảm xúc, dứt khoát nhấn mở tin nhắn rồi đặt lên bàn.
“Người lần này điều kiện rất tốt, cháu tin thím đi, gặp một lần chắc chắn sẽ bất ngờ.” Bạn cùng phòng đọc xong, cô ấy không nhịn được mắng: “Giả mù sa mưa, nếu điều kiện tốt thật thì sao không để con gái ruột của bà ta lấy đi. Lần trước ép cậu đi gặp người kia bao nhiêu tuổi?”
“Bốn mươi bảy, đã ba đời vợ và có bốn đứa con, thằng con cả còn lớn hơn tớ.” Chu Phù bình tĩnh đáp.
“… Ăn hiếp người ta quá đáng. Lấy nhiều tiền trong nhà cậu như vậy còn không biết đủ, lại còn muốn bán cậu như một món hàng.”
“Nghỉ hè cậu đừng về.” Bạn cùng phòng quan tâm nói.
Cô gật đầu: “Ừ, nếu như hôm nay đỗ phỏng vấn, tớ định ở một mình gần công ty.”
“Chẳng trách hai ngày trước cậu nói muốn thuê một căn phòng, tìm được rồi à? Chỗ bên Xây dựng Phù Trầm không dễ tìm lắm nhỉ?”
Chu Phù thản nhiên ừ một tiếng: “Tiêu Kỳ nói đúng lúc bên chỗ cậu ấy còn một phòng trống chưa tìm được người.”
“Không phải chứ? Cậu thật sự muốn thuê chung với cậu ta à? Cậu ta có cái tính hay gây chuyện lại còn khó chiều, ở chung lâu dài sao chịu nổi.”
Tiêu Kỳ là bạn cùng phòng của hai người, thái độ bình thường. Bốn năm đại
học, mọi người đều nhẫn nhịn đủ điều, song quan hệ cũng chẳng thể hòa hợp.
Chu Phù bất đắc dĩ mỉm cười: “Hết cách rồi, trung tâm thành phố tấc đất tấc vàng. Không thuê chung, tớ thật sự không kham nổi. Tốt xấu gì cũng coi như người quen, có thể yên tâm hơn một chút.”
Trước giờ tính tình của cô rất tốt, nhưng bạn cùng phòng lại không lạc quan như cô, cô ấy nhíu mày dặn dò: “Lúc trước Tiêu Kỳ toàn cả đêm không về ngủ, không chỉ quen một người bạn trai bên ngoài, không chừng sẽ thường xuyên đưa đàn ông về nhà. Đến lúc đó cậu phải chú ý một chút, buổi tối đi ngủ nhớ khóa cửa sổ.”
Chu Phù cầm nút gỗ kia trong lòng bàn tay theo thói quen, ngoan ngoãn đáp: “Tớ biết rồi.”
**
Thời gian phỏng vấn là lúc ba giờ chiều.
Lúc Chu Phù đến tòa nhà Xây dựng Phù Trầm đã có rất nhiều người đang ngồi đợi.
Mọi người đều đang miệt mài nhìn chằm chằm vào hồ sơ năng lực trong tay, trong miệng lẩm nhẩm câu thoại, bầu không khí còn căng thẳng và tập trung hơn cả trước kỳ thi tuyển sinh đại học.
Cuối cùng, sự yên lặng trong căn phòng cũng bị phá vỡ bởi sự xuất hiện của Trần Kỵ.
Lúc đó, Chu Phù vừa mới nhận được đơn từ nhân viên, cô đang cúi đầu chăm chú điền. Tay trái lơ đãng chống lên cái trán trơn mịn, áo sơ mi lụa trắng nhẹ nhàng trượt xuống khuỷu tay mảnh khảnh.
Khu vực chờ vốn đang im ắng như tờ đột nhiên trở nên xôn xao.
“Tôi không nhìn nhầm chứ, đó là Trần Kỵ, đại thần trong ngành kiến trúc ở Bắc Lâm đúng không?”
“Ngày đầu tiên phỏng vấn mà đã có thể tận mắt nhìn thấy đại thần?”
Trong khoảnh khắc nghe thấy hai chữ Trần Kỵ, Chu Phù vô thức nắm chặt cây bút trong tay. Chỉ có điều giây tiếp theo, cô như thể nhớ ra điều gì, vội vàng kéo ống tay áo lụa trắng che cổ tay lại, căng thẳng giấu kín mít cánh tay gầy yếu.
Lúc ngẩng đầu lên lần nữa, người đàn ông đã thản nhiên đi ngang qua cô.
Không hề dừng lại một giây nào.
Trong không khí chỉ còn thoang thoảng mùi hương gỗ