Chu Phù nói xong lập tức lúng túng cúi đầu xuống, ngại ngùng không dám nhìn anh nữa.
Đây là lần đầu tiên trong đời này cô lên tiếng một cách mặt dày như vậy.
Thậm chí, cô chẳng cần nhìn cũng có thể đoán được vẻ mặt của Trần Kỵ lúc này, chắc chắn không khỏi cười nhạo cô.
Quả nhiên người phía sau không làm cô thất vọng, cố ý bắt chước giọng điệu không biết xấu hổ lúc nãy của cô, kéo dài giọng mỉa mai: “Ồ, đúng là trùng hợp, quá là trùng hợp.”
Chu Phù: “…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai người một trước một sau đi đến siêu thị, trên con đường mấp mô đọng không ít vũng nước nhỏ.
Trần Kỵ chân dài, nhắm hai mắt cũng có thể dễ dàng đi qua, nhưng Chu Phù thì phải nhảy qua.
Cô vừa nhảy một cái, cơ thể nghiêng ngả loạng choạng, thỉnh thoảng mất thăng bằng còn phải túm lấy góc áo của Trần Kỵ.
Sau đó lại ngoan ngoãn nói xin lỗi dưới ánh mắt hết nói nổi của thiếu niên.
Rất kỳ diệu là, rõ ràng con ngõ nhỏ vẫn mờ tối, thiếu niên bên cạnh cũng có dáng vẻ dữ dằn, nhưng giờ phút này trong lòng Chu Phù lại cảm thấy vô cùng yên tâm.
Ngành du lịch ở đảo Kim Đường phát triển không tồi, siêu thị cũng không nhỏ như trong tưởng tượng. Mặc dù không bằng Bắc Lâm, nhưng cũng coi như thứ gì nên có đều có.
Hai người cùng nhau vào cửa, Trần Kỵ tiện tay kéo xe đẩy hàng qua, đẩy đến tay Chu Phù: “Muốn tìm gì thì tự tìm, tôi đi lấy ít đồ.”
Nói xong, anh cũng không đợi cô trả lời, đi thẳng về phía bên tay trái.
Có vẻ đã có mục đích.
Chu Phù thì khác.
Lúc trước sống ở Bắc Lâm, mỗi lần đi siêu thị, chưa đến một hai giờ thì cô sẽ không ra.
Bây giờ cô vẫn chưa bỏ được thói quen này, nhàn nhã đẩy xe đẩy, lần theo thứ tự các kệ hàng, chậm rãi đi dạo từng hàng một.
Về mặt sinh hoạt, cô được người nhà chăm sóc rất chu đáo, chưa bao giờ phải tự bận tâm cho mình, thế nên nhất thời cô cũng không nghĩ ra mình thiếu thứ gì.
Đợi đến khi Trần Kỵ lấy đồ xong đi ra, đồ ăn vặt trong xe hàng đã chất thành một núi nhỏ.
Mà lúc này, chủ nhân của đống đồ ăn vặt đang kiễng chân, muốn lấy sữa bò đặt trên tầng cao nhất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Kỵ nhàn nhã dựa vào kệ hàng bên cạnh, mặt không cảm xúc nhìn cô đã làm đủ mọi cách vẫn không có kết quả. Anh chậm rãi đi về phía trước hai bước rồi đứng lại sau lưng cô, sau đó hơi nâng tay lên, dễ dàng cầm lấy sữa bò xuống.
Chu Phù vẫn chưa phát hiện anh đã quay lại, lông mày bất giác cong lên, tiếng “cảm ơn” còn chưa kịp thốt ra miệng thì đã nghe thiếu niên ở sau lưng nhẹ giọng giễu cợt: “Nhóc con này đúng là chưa thể dứt sữa được.”
Chu Phù: “…”
Cô gái nhỏ xoay người lại, nhìn thấy thứ trong tay anh, cô tiện tay đẩy xe hàng đến trước mặt anh.
Ý là muốn anh bỏ đồ vào trong xe, khỏi phải cầm tay.
Nào ngờ thiếu niên thấy vậy khẽ nhướng mày, ánh mắt lơ đãng lướt qua người cô rồi trở lại xe hàng, cuối cùng vẫn nhận lấy, cười nhạo nói: “Nhóc còn rất biết sai sử người khác.”
“…?”
Một lúc lâu sau, Chu Phù mới nhận ra có lẽ anh đã hiểu sai ý mình.
Cô vốn định giải thích một chút, nhưng thấy anh đã nhận lấy xe đẩy, bây giờ lại nói không khỏi có cảm giác mình được lợi còn khoe mẽ.
Chu Phù ngoan ngoãn ngậm miệng, im lặng nhìn anh ném đồ vào xe.
Anh không mua nhiều đồ giống như cô.
Đầu tiên là một đôi tất trắng, sau đó là… thuốc đỏ và băng dán cá nhân?
Chu Phù vô thức lên tiếng hỏi anh: “Anh… bị thương à?”
Trần Kỵ lười biếng nhấc mí mắt lên: “Bớt để ý chuyện của tôi.”
“…”
Cô mấp máy môi, không dám hỏi thêm nữa.
Lúc tính tiền, Chu Phù còn đang nhìn quanh quẩn ở phía sau, Trần Kỵ đã đến quầy thu ngân trước.
Đến khi cô kịp phản ứng lại, lúc đuổi đến thì anh đã trả tiền xong, trên tay đang xách toàn bộ đồ ăn vặt trong xe.
“Này!” Cả cái túi lớn kia gần như đều là đồ ăn vặt của cô, Chu Phù thật sự rất xấu hổ.
Đường nét cánh tay xách túi mua sắm của thiếu niên rất rắn chắc và khỏe mạnh, anh chỉ thản nhiên nói với ra phía sau: “Đi thôi.”
Trên đường về nhà, mấy lần Chu Phù muốn lên tiếng, nhưng ngại vì vẻ mặt lạnh tanh của người bên cạnh, ít nhiều cô cũng có chút e sợ. Do dự mãi, cuối cùng cô vẫn không nhịn được: “Trần, Trần Kỵ.”
Giọng nói rõ ràng xen lẫn chút dè dặt.
Đây hình như là lần đầu tiên Chu Phù gọi tên anh.
Bước chân của thiếu niên hơi chậm lại, nhưng chỉ trong chớp mắt đã khôi phục như thường. Anh lười biếng cụp mắt liếc nhìn cô, đây cũng coi như đã đáp lại.
“Em có thể thêm WeChat của anh không?”
“Không thể.” Anh không hề nghĩ ngợi, từ chối vô cùng dứt khoát.
Chu Phù hơi sửng sốt một chút, nhưng nghĩ tới những lời của đám lưu manh
trước đó, cô có thể đoán được đại khái. Với ngoại hình này của anh, hẳn là anh rất nổi tiếng trong đám con gái, đoán chừng đã gặp không ít người muốn thêm WeChat, cũng từ chối không ít lần.
Sợ anh hiểu lầm, cô vội giải thích: “Em muốn chuyển tiền cho anh.”
Cô chỉ vào cái túi lớn đồ ăn vặt.
Nghe vậy, anh dừng bước, con ngươi đen nhánh nhìn vào mắt cô.
Biểu cảm kia gần như nói thẳng “Mánh khóe của nhóc ông đây đã thấy nhiều rồi.”
Sau đó anh cười như không cười, giọng điệu hơi thiếu đòn: “Ồ, ngại quá, tôi chỉ lấy tiền mặt.”
Chu Phù: “…”
Về đến nhà, hai người cùng nhau lên tầng hai.
Chu Phù mở cửa phòng ngủ, Trần Kỵ đặt túi đồ trước cửa phòng cô, sau đó trở về căn phòng sát vách.
Chu Phù vội gọi anh lại: “Anh còn chưa lấy đồ của mình…”
Đáp lại cô là tiếng đóng sập cửa.
Chu Phù chỉ tưởng là anh quên, cô cũng không nghĩ nhiều, ôm váy ngủ bước ra khỏi phòng ngủ, đi vào phòng tắm ở đối diện tắm rửa.
Sau một ngày ngắn ngủi, những chuyện trải qua dường như hơi nhiều. Chu Phù mở điện thoại, phát một khúc dương cầm chậm rãi.
“The truth that you leave”
Ca khúc quen thuộc cô thường nghe nhất mỗi khi cần ổn định lại cảm xúc.
Lúc dòng nước hòa với bọt xà phòng chảy khắp cơ thể, Chu Phù mới mơ hồ cảm thấy chỗ mắt cá chân hơi đau.
Sau khi xả bọt, cô cúi xuống kiểm tra, phát hiện không biết ở đó đã bị xước một vết từ lúc nào.
Nghĩ đến có lẽ là lúc bất cẩn giẫm vào vũng nước.
Cô khẽ nhíu mày, có chút khó chịu, những thứ tối nay Trần Kỵ mua nhưng không lấy đi chợt thoáng hiện trong đầu.
Một đôi tất trắng dành cho nữ, thuốc đỏ và băng dán cá nhân.
**
Ở bên kia, sau khi Trần Kỵ bước vào phòng ngủ lập tức uể oải nằm phịch xuống.
Cánh tay đặt trên trán, mặt không cảm xúc nhắm mắt lại.
Mấy phút sau, ma xui quỷ khiến, anh lại lấy tờ tài liệu bị gấp nhỏ trong túi ra.
Anh tiện tay mở ra, nhìn tấm ảnh căn cước hai inch của Chu Phù một lúc lâu.
Sau đó mới cảm thấy có lẽ mình bị bệnh gì rồi, anh bực bội vò nát mấy tờ giấy đó, ném xuống đất cạnh mép giường.
Lát sau, thiếu niên sầm mặt bước xuống giường, đi đến bên cạnh bàn, nhặt viên giấy trên đất về.
Sau khi vuốt phẳng lại, anh kẹp nó vào cuốn sổ tay, ném vào ngăn kéo.
Trần Kỵ thuận tay với